Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2936 - Tên anh hùng truyền xa (3)



Chương 2936 - Tên anh hùng truyền xa (3)




Chương 2936: Tên anh hùng truyền xa (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ma vật dùng Khương Vọng làm đạo tiêu, bỗng nhiên giáng lâm nơi đây, có sức mạnh không phải Thần Lâm có thể với tơi, chỉ tùy ý là đã có thể trấn áp cả Khương Vọng cùng Đấu Chiêu.
Ma uy ngập trời bao phủ toàn bộ Đài Thanh Nha, tiếp đến là toàn bộ đấu trường Thương Lang.
"Hốt na ba!"
Mặt người to lớn kia bỗng biên dùng ngôn ngữ thảo nguyên đầy vẻ khó chịu hô lên: "Hốt na ba!"
Thanh âm của nó điên cuồng hỗn loạn, mang cho người ta cảm giác bất an mãnh liệt.
Khương Vọng biết "Hốt na ba" có nghĩa là "Lang đồ", là đại biểu cho hộ pháp Lang Thần của Thương Đồ thần giáo. Đồng thời đó cũng là thần thông mà Na Lương từng hiển lộ ở Quan Hà Đài.
Nhưng không biết vì sao ma vật này lại gọi Lang Đồ.
Có điều, sau khi âm thanh này vang lên, bỗng nhiên có tiếng gào thét nổi lên bốn phía.
Đấu trường Thương Lang chính là đấu trường có quy mô lớn nhất ở Vương Đình chí cao, mỗi một ngày đều có rất nhiều trận quyết đấu phát sinh. Mặc dù, trận quyết đấu hôm nay của Đấu Chiêu và Khương Vọng không mở cửa cho người khác nhưng những võ đài còn lại vẫn đang được vận hành bình thường.
Có điều là, trước đây, tiếng hô hưng phấn của người xem chưa từng truyền đến nơi khác, mà lúc này, tiếng gào thét vang lên ở những võ đài lớn lại trộn lẫn với nhau, trở nên hỗn tạp, khiến cho người ta có cảm giác kinh hoàng như tận thế đến.
Có người cao giọng cầu cứu, có người bị dọa đến khóc thét, có người tức giận mắng hộ vệ của đấu trường... Chủ nhân của những âm thanh này chưa chắc đều đã có tu vi nhất định, nhưng khi chúng ồn ào xen lẫn cùng một chỗ lại tạo thành một loại lực lượng u ám, cắn nuốt lấy cảm xúc, từ từ lớn dần trong lòng người.
Pháp trận cách âm, pháp trận phòng hộ, pháp trận nhìn rõ... Tất cả pháp trận bên trong đấu trường Thương Lang đều vỡ vụn trong nháy mắt, tích lũy mấy trăm năm bị phá hoại chỉ tròn chốc lát.
Bên trong đấu trường hỗn loạn, có những tướng ma chỉ trong chớp mắt đã va chạm mấy lần, tuỳ tiện xé nát đối thủ. Có Yêu tộc hoàn toàn tránh thoát khỏi gông xiềng, từ bỏ đối thủ, phóng tới thính phòng, trong miệng hát lên hành khúc bi thương. Có tu sĩ nhân loại đang chém giết sinh tử bỗng nhiên mắt biến thành đỏ, dị hóa thành ma!
Chỉ trong nháy mắt đã long trời lở đất, chỉ trong một ý niệm đã huyễn sinh, tiêu tan.
Ma uy như thế đã gần đến thiên uy!
Giờ khắc này ở nơi này, mặt người to lớn này đang quan sát chủ yếu bên trong đấu trường.
Hoàng Xá Lợi tung người lên, nắm ngược Phổ Độ Hàng Ma Xử, dáng người khỏe đẹp cân đối như một cây cung lớn bị kéo căng, áo choàng màu vàng giống như là là một chiếc chiến kỳ phần phật, trương dương trên không trung!
Kim Công Hạo cũng khoác lên người trường giáp màu đen trong chớp mắt, tay cầm theo một cây gáo dài đỏ rực, khí kình sau lưng gào thét, tạo thành một đôi mắt ưng màu đen như lưỡi đao.
Vũ Văn Đạc cũng từ một nơi khác vọt đến, rút đao cầm trên tay, huyết khí toàn thân sôi trào, tinh quang cùng đạo nguyên cũng nhanh chóng chuyển động.
Đối với tu sĩ hai nước Kinh Mục mà nói, đối kháng ma vật đã gần như trở thành một loại bản năng.
Giờ khắc này, Ngọc Hoa cũng niệm tụng pháp chú, tóc đen dưới mũ tăng khẽ run, từng Phạn văn vàng rực chói mắt bay vòng bốn phía.
Mà Hách Liên Vân Vân lúc này lại có vẻ rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức không hiển lộ chút cảm xúc nào, nàng chỉ ngồi ngay ngắn tại chỗ, không nhúc nhích.
Vị lão giả mặc áo lông có tu vi Động Chân kia cũng là người đã nhìn nàng lớn lên, hiểu rất rõ tính tình của nàng. Ông ta không mang nàng rời đi trước, mà nắm mộc trượng, đứng yên trước người nàng, trầm mặc thủ một tấc vuông này. Đây chính là uy nghiêm của hộ vệ hoàng tộc Đại Mục.
Dư uy còn như vậy, hai người Khương Vọng, Đấu Chiêu đang đối đầu trực diện với ma vật kia sao có thể may mắn được?
Linh Vực đã vỡ nát nhưng Khương Vọng vẫn đang vung kiếm, mặc dù đạo đồ của hắn đã bắt đầu bị dao động, mặc dù động tác của hắn chậm chạp giống như đang phải đội theo cả một ngọn núi.
Đấu Chiêu đã bị áp chế toàn thân vẫn còn đang giãy dụa, nhìn chằm chằm vào mặt người to lớn kia, thậm chí mỗi một sợi tóc của y cũng vẫn đang bày tỏ sự kiệt ngạo.
Linh Vực, thần thông, đạo thuật, chiêu pháp, nhục thân... Mỗi một phương hướng dãy dụa đều không có tác dụng gì .
Nhưng bọn họ vẫn đang tìm kiếm khả năng, giống như trước đó, khi bọn họ truy đuổi thắng bại vậy.
Ngay lúc này...
"Keng!"
Có tiếng chuông vang.
Một tiếng này xa xăm, rộng lớn, giống như xuyên thủng thời gian, từ quá khứ xa xôi vọng đến hôm nay. Lại to lớn, bao dung, vượt qua trở ngại về không gian, vang ở bên tai mỗi người, trong nháy mắt đã vuốt an xao động bất an trong lòng người.
Khương Vọng chưa từng nghe qua tiếng chuông như vậy, thế nhưng trong lòng lập tức nhảy ra một cái tên -- Quảng Văn Chuông!
Có lẽ là bởi vì Quan Tự Tại Nhĩ, có lẽ là bởi vì Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm, có lẽ cũng không có nguyên do gì, hắn chỉ có một loại chắc chắn vô cùng lớn, đây chính là thanh âm của Quảng Văn Chuông!
Chuông này kêu gọi thần sứ Mẫn Cáp Nhĩ từ phương xa, tự là Quảng Văn Da Tà Vô Điện Lạc Thành Chi Nhật Khởi Vị Tằng Minh.
Da Tà Vô, anh hùng vậy.
Hô anh hùng, ai là anh hùng?!
Chuông này vừa vang, thiên địa đã khác, như nhật nguyệt thay trời mới.
Lấy đấu trường Thương Lang làm trung tâm, xung quanh ở cách nơi này một khoảng, có ba đạo khí tức khủng bố bỗng nhiên bộc phát, nhét đầy thiên địa. Ba luồng thần quang từ ba phương vị nhổ trời mà lên, không thấy tận cùng, giống như những cây trụ chống trời vậy.
Đó là những trụ thần quang lọng lẫy, trên đó có thần văn lưu động, hiện rõ vẻ cổ lão cùng uy nghiêm. Giữa ba cây thần trụ, lấy thần quang nối liền, cứ như vậy kết thành một vòng tròn, vây chặt toàn bộ đấu trường Thương Lang.
Màn đêm đen nhánh kia cũng không thể khuếch trương ra bên ngoài chút nào nữa.
Hai phía trong và ngoài của đấu trường Thương Lang là hai phong cảnh khác hẳn nhau.
Bên trong đấu trường Thương Lang, những người đang đứng gần trụ thần quang có thể thấy rõ - giữa thiên địa hình như có một đường thẳng vô hình, ngăn cách đấu trường Thương Lang cùng Vương Đình chí cao, "Nơi đây giống như đã vào đêm mà bên ngoài thì trời vẫn còn sáng".
Còn người ở bên ngoài đấu trường Thương Lang nếu nhìn vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy sắc trời đẹp đẽ, những cụm mây trôi nổi mang theo áng vàng, những toàn kiến trúc nguy nha... Đây là một ngày không thể bình thường hơn được nữa.
Lúc ma vật giáng lâm, không người nào biết.
Cũng giống như rất nhiều chuyện xưa đã bị vùi lấp trong lịch sử.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad