Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3113 - Cùng là mồi câu (1)



Chương 3113 - Cùng là mồi câu (1)




Chương 3113: Cùng là mồi câu (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ngươi vậy mà lại có lòng tin với ta như vậy." Trương Lâm Xuyên buông tay trái xuống, nhìn về phía Lục Diễm.
Lục Diễm vẫn không có chút thay đổi gì: "Nếu như không có lòng tin với giáo chủ, ta cũng đã trốn đi như những Pháp vương khác, hoặc là giống như Dực Quỷ, bỏ gian tà theo chính nghĩa, mang một số người tới tìm ngươi."
Trương Lâm Xuyên hoạt động ngón tay, cẩn thận chồng những chiếc khăn tay đã nhuốm đầy máu lên nhau, rồi bỏ vào một cái hộp trữ vậy chuyên dụng.
"Có lẽ đó mới là đúng." Gã nói.
"Chí ít Dực Quỷ đã chứng minh sai lầm của hắn." Lục Diễm nói.
Trương Lâm Xuyên nhịn không được cười lên: "Dực Quỷ chỉ là kẻ có chút bản lĩnh, chỉ suýt nữa bị người ta đánh chết đã sợ vỡ mật, liền quay đầu bán giáo chủ tà giáo là ta mong lấy công chuộc tội... Đây là chuyện có thể hiểu."
"Có cần thuộc hạ điều tra xem lần hành động tập kích này là do ai chủ đạo không?" Lục Diễm hỏi.
"Cần gì chứ? Ngọn nguồn chuyện này không ở đây."
Trương Lâm Xuyên xoay tay phải lại, chiếc hộp trữ vật kia đã co lại thành một khối lập phương cực nhỏ, biến mất giữa những ngón tay gã.
Gã ngồi trên chiếc bảo tọa lẻ loi trong giáo tông, nhếch chân lên bắt chéo, mười ngón tay giao thoa, khoác lên trên đầu gối của mình.
Động tác tùy ý, thậm chí là nhàn nhã.
Gã lẳng lặng nhìn Lục Diễm, trên mặt mang theo nụ cười, ánh nhìn lại cực kỳ đạm mạc.
Lục Diễm đã là người có kinh nghiệm già dặn nhất trong lớp cao tầng của tà giáo, cả đời không biết đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, dạng ác kiêu gì chưa nhìn thấy qua? Thế nhưng giờ phút này cũng có chút mất tự nhiên.
"Tiếp theo giáo chủ định làm gì?" Ông ta hỏi.
"Có việc gì cần lão hủ ra sức không?" Ông ta lại bổ sung.
Cũng không biết có phải phần căng thẳng này đả động Trương Lâm Xuyên hay không.
"Còn có thể làm thế nào?" Trương Lâm Xuyên giật giật khóe miệng: "Không thu được ngàn vạn giáo đồ, thì liền giết đủ ngàn vạn người. Cũng có thể thành đại đạo."
Số lượng ngàn vạn người nhưng từ miệng gã thốt ra lại vô cùng nhẹ nhàng, tựa như đang nói đùa. Nhưng ánh mắt của Trương Lâm Xuyên, tuyệt không giống là đang nói đùa.
Cho dù những năm nay Lục Diễm cũng liên tục làm việc ác, giết người như cắt cỏ, cũng là một trong những người chủ đạo việc hiến tế thành vực Phong Lâm... Nhưng lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải.
Mặc dù Vô Sinh Giáo bây giờ đã rất thảm, là chuột chạy qua đường ở hiện thế, người người kêu đánh.
Nhưng nếu như Trương Lâm Xuyên thực sự muốn giết chết ngàn vạn người, vậy thì không phải chỉ là chuột chạy qua đường mà là đại địch sinh tử của Nhân tộc!
Tam đại pháp cung chắc chắn sẽ đều xuất dộng, ba vị Chấp Chưởng Giả của pháp cung sẽ đích thân ra tay tập hung. Thậm chí, là tam thánh Đạo Môn, Thư Sơn, đều sẽ đến!
Đó quả thực là trên trời dưới đất, không chỗ ẩn thân.
"Được rồi, ta đùa với ngươi thôi." Trương Lâm Xuyên khẽ cười nói.
Trong ánh mắt phức tạp của Lục Diễm, gã lại bổ sung: "Có lẽ không cần giết nhiều như vậy."
Ánh mắt của gã, nghiêm túc đảo qua trên những thi thể trên mặt đất này: "Chỉ cần giết thêm một số kẻ có trình độ thế này là được."
Biểu lộ trên mặt Lục Diễm, từ cứng ngắc đến buông lỏng, lại trở lại cứng ngắc.
Cuối cùng mất tự nhiên nhếch nhếch miệng: "Cho nên giáo chủ cố ý cho Dực Quỷ cơ hội, chính là vì để hắn ta đưa càng nhiều người đến cho ngài giết?"
Trương Lâm Xuyên lẳng lặng nhìn ông ta, cũng không lên tiếng.
Lục Diễm trầm mặc một lát, mới nói: "Giết người quá nhiều, chỉ sợ sẽ khiến đất trời oán giận."
Câu nói này vừa thốt ra, chính bản thân ông ta cũng cảm thấy khó chịu.
Ông ta chưa từng quan tâm đến việc giết người, quan tâm đến trời đất có oán giận hay không?
"Ý ta là... Mấy trăm vạn, hơn ngàn vạn người bị giết như thế có lẽ sẽ bị thiên ý nhằm vào. Giáo chủ là người có khả năng thành đại đạo..."
Trương Lâm Xuyên cười: "Về việc tu hành ngươi là tiền bối, sớm hơn ta không biết bao nhiêu năm. Có điều, ngươi hiểu rõ thiên ý sao?"
Lục Diễm vội nói: "Ta chỉ là có chút hiểu biết mà thôi, giáo chủ chuyên nghiên cứu về thiên nhân, ta quả thực không hiểu rõ bằng giáo chủ."
"Đừng nghiêm túc như vậy." Trương Lâm Xuyên mỉm cười nói: "Chúng ta đều phải biết, người sống trên đời chính là muốn đối kháng thiên ý, không phải lôi đình mưa móc đều là thiên ân, sao ngươi lại có ý nghĩ trốn tránh chứ?"
"Chuyện tu hành này, chính là nghịch thiên mà đi. Sinh lão bệnh tử mới là thiên đạo tuần hoàn, mà ngươi không chịu, không chịu bệnh, không chịu chết, lại muốn không ngừng đánh vỡ thọ hạn... Chẳng lẽ đây là thứ thiên ý muốn thấy sao?
Thọ hạn tức đại nạn, người tu hành lại không biết nhìn đại nạn mà nghĩ lại.
Tu vi càng cao thâm, phá núi, nuốt biển, giơ tay nhấc chân, dời núi lấp sông là đang điều động một lượng lớn nguyên khí cỡ nào? Như thế, những thứ này, có ích lợi gì cho thiên địa?"
Ta giết chết những người đối kháng thiên ý, giết chết những kẻ tu hành làm trái thương thiên, há không phải là thuận theo thiên mệnh? Chẳng phải là đang làm việc thiện sao? Ta nên lọt vào mắt xanh thiên ý mới đúng."
Trong đầu Lục Diễm đã bác bỏ những lời này vô số lần, không dám thật sự nghe vào.
Bởi vì ông ta biết, Trương Lâm Xuyên có đạo lý của gã. Đại đạo của Trương Lâm Xuyên quả thực ở trong đó!
Nếu ông ta nghe lọt, rất dễ dàng bị mê hoặc, vứt bỏ con đường của mình. Mà ông ta cũng không phải là loại người không có tư lợi, chỉ cần lực lượng.
Ông ta không dám nghe vào nên đương nhiên cũng không có cách nào phản đối. Cuối cùng miễn cưỡng nói: "Giáo chủ tự có đạo lý của mình."
Trương Lâm Xuyên thờ ơ giang tay ra: "Mà ngươi xem, ta cũng không có cách nào. Khương sư đệ kia của ta quả thực quá ác độc. Ta chỉ muốn để lại một viên ác chủng trên thân bằng hữu của hắn, hắn lại muốn giết cả nhà của ta. À không, là toàn giáo."
Con ngươi gã rũ xuống, ngữ khí có chút quái dị: "Nhưng cũng kém không nhiều, cả nhà của ta sớm đã không còn. Giáo phái chính là nhà của ta... Bây giờ cũng đã không có."
Khóe miệng của gã hơi nhếch lên: "Nói như vậy, Khương sư đệ cùng ta có mối thù diệt môn."
Sự việc cuối cùng trở về một phần mà Lục Diễm tương đối quen thuộc.
Cao tầng tà giáo đương nhiên giết người như ngóe, đương nhiên việc ác bất tận, đương nhiên phải có chút âm mưu quỷ kế, hiến tế mấy trăm, mấy ngàn người cũng không phải là chuyện lớn gì. Nhưng con số "ngàn vạn người" này... Thực sự quá nhiều. Ông ta cũng không biết Trương Lâm Xuyên sẽ dùng cách gì để làm được!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad