Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2907 - Mộng Nhân Lai Thư (3)



Chương 2907 - Mộng Nhân Lai Thư (3)




Chương 2907 : Mộng Nhân Lai Thư (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài viện đột nhiên truyền đến một tiếng gọi lanh lảnh:
“Khương Thanh Dương!”
Lại là giọng của một nữ nhân.
“Người Kinh quốc kia lại tới rồi!” Kiều Lâm thấp giọng nhắc nhở.
Khương Vọng đã nhận ra người đến là ai, quay đầu lại liền nhìn thấy một nữ tử khỏe mạnh với nước da màu đồng, bước đi hùng dũng uyển chuyển.
Nàng ta khoác giáp mang áo bào, đi tới vô cùng khí thể, như thể mang theo cả bão táp và giống tố.
Nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười: “A, không, nên gọi là Khương Võ An rồi!”
Khương Vọng cũng cười: “Thanh Dương cũng được, Võ An cũng tốt, dù sao thì cũng là Khương Vọng ta, Hoàng cô nương gọi thế nào cũng được.”
Hoàng Xá Lợi lại cười: “Được rồi, Khương Tiên Tử!”
“...Ách.” Khương Vọng nghẹn lời.
Hoàng Xá Lợi thậm chí còn cười rạng rỡ hơn. Ngũ quan của nàng ta thâm thúy, mang theo một vẻ đẹp hiếm thấy ở Đông Vực. Nụ cười của nàng ta có một sức hấp dẫn bẩm sinh, khiến người ta bất giác nhếch khóe miệng cười theo, tâm trạng cũng theo đó mà tươi sáng hẳn lên.
Giống như ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, cứ như vậy đi vào trong viện, nắm tay Khương Vọng rất tự nhiên: “Đã lâu không gặp!”
Nhớ lại khoảng thờ gian ở Hoàng Hà Hội, đúng là có cảm giác như đã qua một đời, Khương Vọng không kiềm được cảm khái nói: “Đúng vậy, thoáng một cái đã hai năm rồi.”
Hoàng Xá Lợi tự đánh giá là ‘sắc mà không dâm, tuyệt không bám dính, phong thái quân tử’, vì thế nàng ta chỉ nắm tay một chút rồi buông ra, cười nói: “Thời gian thấm thoắt, nhưng phong thái của Khương huynh lại càng tốt hơn xưa, ta ngược lại vô cùng muốn đến mười hai mươi năm sau, xem Khương Thanh Dương lúc đó sẽ có bộ dáng như thế nào!”
Khương Vọng vừa mời nàng ta vào chính phòng, vừa bồi nàng ta nói chuyện: “Nếu có một ngày nào đó Hoàng cô nương thực sự có thể phát động một khoảng thời gian dài như vậy, thì xin hãy thủ hạ lưu tình, dù là mười năm hay mười ngày, thì ta đều muốn cẩn thận trải qua, chứ không muốn lướt qua.”
“Có lý có lý.” Hoàng Xá Lợi gật đầu lia lịa: “Chúng ta phải cẩn thận trải qua mới được.”
Khương Vọng luôn cảm thấy những gì hai bên nói không giống nhau.
Sau khi ngồi xuống, hắn lại hỏi: “Ta nhớ rõ, lân này quý quốc hình như cử Mộ Dung tướng quân đến làm sứ thần?”
“Đúng vậy, ta đi cùng tới đó.” Hoàng Xá Lợi cười híp mắt nhìn hắn: “Kinh ngạc không, bất ngờ không?”
Triệu mỹ nhân đang bế quan, Trọng Huyền mỹ nhân lại không tới, chỉ có Khương mỹ nhân ngồi ở trước mặt, thế nên nhìn cũng phải nhìn lâu một chút. Nếu không chuyến đi đến thảo nguyên lần này chẳng phải là vô ích sao?
“Cả hai đều có.” Khương Vọng cười cười, lại trầm ngâm nói: “Ta cảm thấy khí cơ của Hoàng cô nương viên mãn, đã sắp Thần Lâm rồi?”
Một cường giả mang theo thần thông tuyệt đỉnh như Hoàng Xá Lợi, một khi Thần Lâm, thì sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm đến mức nào. Nghịch Lữ một khi nở hoa sẽ còn sáng chói đến mức độ nào nữa, Khương Vọng vô cùng kỳ vọng.
“Vẫn còn thiếu một chút, vẫn chưa hoàn mỹ.” Hoàng Xá Lợi lẩm bẩm: "Nếu không, lần này ta đã đá hắn ta đi, một mình tới đây rồi. Quản đông quản tây, phiền chết đi được.”
Khương Vọng có chút buồn cười: “Mộ Dung tướng quân quản ngươi như thế nào thế?”
“Ra cửa cái lại giảng đông giảng tây!” Xem ra Hoàng Xá Lợi đã bất mãn rất nhiều ngày rồi: “Ta đến gặp lão bằng hữu, thì làm sao?”
“Hầu gia, hầu gia!” Kiều Lâm lúc này nhỏ bước chạy tới, “Có thư của người Sở quốc gửi tới!”
Hắn ta hít sâu một hơi, sau đó bổ sung nói: “Là một bức chiến thư, Đấu Chiêu phái người gửi tới!”
Hoàn Xá Lợi ở bên cạnh hai mắt phát sáng.
Nếu không phải nàng ta còn có chút dè dặt, đã tại chỗ múa một bộ Đại Hàng Ma Xử rồi.
Đấu Chiêu quyết đấu Khương Vọng! Đây là một phong cảnh tuyệt mỹ đến mức độ nào!
May mà lão nương không nghe theo lời của cái tên gương mặt cương thi kia, nếu hôm nay mà không tới, rồi bỏ lỡ trận chiến lần này, thì chẳng phải hối hận cả đời rồi sao?
Khương Vọng cũng lười suy nghĩ sao mà Sở quốc lúc thì Chung Ly Viêm, lúc thì Đấu Chiêu, nghe nói là chiến thư của Đấu Chiêu, liền đưa tay ra: “Đưa tới đây!”
Kiều Lâm cung kính dâng bức chiến thư đó lên.
Khương Vọng mở ra xem, trong thư chỉ có một dòng chữ —— “Ước hẹn ở Sở đô, ngươi còn nhớ không?”
Nét chữ không quá ngay ngắn, nhưng cuồng vọng kiêu ngạo, như muốn mà giấy mà ra, chém thẳng vào người trước mặt.
Hắn khép bức chiến thư lại, nâng mắt nhìn Kiều Lâm, cao giọng cười lớn: “Thư của người Sở quốc, nói rất hay!”
….
Kiều Lâm nhất thời không hiểu được lời nói của mình có chỗ nào hay, nhưng hầu gia đã mở miệng khen ngợi hắn ta rồi, vậy thì có gì sai?
Suy nghĩ một chút, hắn ta thận trọng nói: “Hầu gia từ lúc tới thảo nguyên, công vụ bận rộn, cũng không biết có thể rút chút thời gian đi ứng chiến... Thuộc hạ nên trả lời như thế nào?”
Những lời này nói ra đã vô cùng có kỹ thuật rồi.
Nhưng Khương Vọng hoàn toàn không nghĩ nhiều như Kiều Lâm.
Trước khi rời đi, Tề Thiên Tử đã nói rằng, nếu như ngươi nắm chắc, thì không ngại so tài.
Chiến đấu với Đấu Chiêu, ai dám nói là bản thân nắm chắc?
Nhưng ai lại nỡ bỏ lỡ cơ hội chiến đấu với Đấu Chiêu cơ chứ?
“Vừa nghe đến tên Đấu Chiêu, chiến tâm của ta liền khó mà nhẫn nại!” Khương Vọng nói: “Nhưng ta vừa mới từ biên hoang trở về, còn cần mấy ngày điều chỉnh mới có thể trở lại trạng thái đỉnh phong.”
Hắn trầm ngâm nói: “Thay ta gửi thư hồi đáp, hẹn ngày chiến vào ngày hai mươi ta tháng sáu. Địa điểm do hắn ta quyết định.”
“Ta ta ta!” Hoàng Xá Lợi tích cực la ầm lên: “Để ta sắp xếp địa điểm quyết đấu cho. Đảm bảo công bằng chính đáng, an toàn bí mật, đảm bảo có thể để hai người toàn lực phát huy!”
Khương Vọng cười cười: “Ta quyết định thời gian ước chiến, địa điểm thì để Đấu Chiêu quyết định, vậy mới tính là công bằng được.”
“Vậy thì ta xin phép xem cuộc chiến!” Hoàng Xá Lợi vừa nói, vừa chớp chớp mắt: “Ngươi sẽ không không mang ta đi xem chứ?”
Chỉ với bộ dạng của vị họ Hoàng nào đó, rõ ràng mang khí chất đại tỷ, lại ở đây chớp chớp mắt giả bộ đáng thương, đã khiến người ta rất khó có thể từ chối.
“Nếu Hoàng cô nương có thời gian...”
“Ta lúc nào cũng rảnh rỗi hết.” Hoàng Xá Lợi nhăn nhó một cách kỳ lạ: “Mộ Dung phụ trách toàn bộ đội ngũ sứ thần, không làm phiền được người ta...”
“Vậy thì dĩ nhiên có thể rồi.” Khương Vọng nói
“Vậy thì quá tốt rồi!” Hoàng Xá Lợi ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế đẩu uống trà. Lúc này, phần trên cơ thể của nàng ta hơi nghiêng, cực kỳ có cảm giác áp bách nhìn sang: “Sao ngươi lại tốt như vậy chứ?”
Khương Vọng chớp chớp mắt: “Chúng ta không phải là bằng hữu hay sao?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Hoàng Xá Lợi chống khuỷu tay lên ghế trà, chống cằm, đôi mắt đẹp tràn đầy cảm xúc: “Có lẽ, ngươi cần một người bồi luyện…sao......”
Chợt vang lên một tiếng quát lớn, cắt ngang lời của nàng ta, cũng chặn đứng cảm xúc của nàng ta.
“Khương Vọng có ở đó không?!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad