Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1467: Chỉ có cành đào mà không có mùa xuân (2)

Chương 1467: Chỉ có cành đào mà không có mùa xuân (2)
Người đó, chắc chắn rất chói mắt.
Có phải là Bạch Cốt Sứ giả Trương Lâm Xuyên đang ẩn nấp ở tron đạo viện hay không? Hay là Vương Trường Tường trời sinh Phong Tước dị mạch, tính tình điềm đạm nhân hậu?
Hay là...
Lê Kiếm Thu cũng không biết vì sao, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một cảnh tượng:
Cũng là một đêm tối.
Y đang ở trong đình nhỏ ở trước cửa nội viện trực đêm.
Một thiếu niên thanh tú vội vàng chạy tới, dù đang gấp nhưng lại không loạn, mở miệng nhân tiện nói: "Lê sư huynh, có yêu nhân tà đạo đang hành hung ở bên ngoài viện, đã có một sư đệ bị giết hại! Mời sư huynh đi chủ trì đại cục!"
Trên người có thương tích nhưng vẻ mặt lại như bình thường.
Sống sót từ trong nguy hiểm lại có thể rõ ràng mạch lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Có lẽ đây cũng không phải là lần đầu tiên y gặp mặt thiếu niên kia, bởi vì ở cùng một Thành Đạo Viện, luôn có thể gặp mặt.
Nhưng đó là lần đầu tiên y nhớ kỹ thiếu niên nọ.
Mà chuyện đầu tiên sau khi Đổng sư ra đi, lại là loại bỏ thi độc vì thiếu niên đó.
Khi đó y đã cảm giác được, Đổng sư đối xử với sư đệ nội môn mới vừa vào này không giống bình thường, rất không bình thường.
Tính tình Đổng sư cương trực, đối xử nghiêm túc, rất hiếm khi địu dàng như thế.
"Vị sư đệ kia chắc chắn rất ưu tú đúng không?" Lúc đó y đã nghĩ như thế.
Về sau quả thật đúng là như thế. Bất kể là ở trên Tam Thành Luận Đạo hay là ở một nhóm bên trong thành Tam Sơn, vị sư đệ kia đều tỏ ra cực kỳ xuất sắc.
Bọn họ cũng có thể được coi như bằng hữu.
Y đã từng là chó thua cuộc, khách độc hành xa rời quần chúng, ở trên người vị sư đệ kia lại lần nữa tìm về cảm giác đồng bạn.
Lại về sau nữa y đi Quận Đạo Viện, bọn họ hẹn nhau sẽ ở chỗ càng cao hơn.
Khi đó, bọn họ đều giấu lý tưởng của mình trong lòng. Y là muốn có thể giải quyết vấn đề hung thú, còn lý tưởng của vị sư đệ kia là gì? Làm quan lớn, công thành danh toại, yên ổn một phương, để cho muội muội có thức ăn ngon ăn không hết, có quần áo mới mặc không xuể ư?
Về sau nữa...
Về sau nữa thành Phong Lâm không còn, y cũng biết lý tưởng của mình cuối cùng cũng không thể bảo vệ được.
Sẽ là hắn sao?
Trong lòng Lê Kiếm Thu bỗng dưng hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Y vô thức nắm chặt ngọc giác màu xanh, chìm tâm thần vào trong đó.
Tin tức thuộc về Khống Nguyên Quyết chậm rãi chảy vào trong lòng.
Từng câu từng chữ, y đều quen thuộc như thế. Từng câu từng chữ của Đổng sư, giải thích qua cho y.
Y cảm nhận được chúng nó, nhấm nuốt hồi ức.
Đột nhiên, trong ý niệm của y nhảy ra một giọt máu tươi.
Không, không chỉ là ý niệm.
Từ bên trong ngọc giác màu xanh này, một giọt máu tươi chân chính nhảy ra.
Một giọt máu no đủ, đồ tươi.
Nó va thẳng vào bàn tay của Lê Kiếm Thu, đụng vào thân thể Lê Kiếm Thu.
Đau đớn!
Đau đớn kịch liệt!
Cả người Lê Kiếm Thu ngã xuống đất, muốn hét to nhưng lại không thể kêu lên thành tiếng.
Giọt máu này tựa như có lực lượng vô tận, lọt thẳng vào Ngũ Phủ Hải, chạm vào bên trong đệ nhất Nội Phủ.
Tòa đệ nhất Nội Phủ này của Lê Kiếm Thu, bên trong vốn rỗng tuếch.
Giọt máu này vừa lọt vào đến...
Tí tách!
Giống như mưa xuân rơi xuống, ngấm vào mặt đất Nội Phủ, không thấy dấu vết.
Không, nó có lưu lại vết tích.
Mưa xuân rơi xuống, vạn vật sản sinh.
Đau đớn của Lê Kiếm Thu biến mất, y cảm nhận được một loại lực lượng vĩ đại đang thai nghén.
Có một loại phấn chấn tinh thần mạnh mẽ hướng lên, một loại dũng khí sống lại sau cái chết.
Tựa như gió xuân thổi qua mặt đất hoang vu, nhân thế nghênh đón tân xuân.
Một hạt giống màu ngọc bích từ trong lòng đất Nội Phủ chui ra, giống như mang thai mười tháng, một lúc sinh nở.
Nó nhảy lên thật cao, treo lơ lửng ở mái vòm Nội Phủ.
Ánh sáng màu ngọc bích theo đó chiếu sáng Nội Phủ!
Lê Kiếm Thu đã không còn đau đớn nữa, lực lượng mạnh mẽ ở trong cơ thể y không ngừng sản sinh, nhưng y vẫn không đứng dậy.
Y nằm trên mặt đất, ngơ ngác...
Cho tới giờ khắc này y mới hiểu được, một giọt máu tươi này có ý nghĩa ra sao.
Miếng ngọc giác màu xanh kia là Trương Tân Lương để lại. Nó từng bảo dưỡng Khống Nguyên Quyết của Trương Tân Lương, để lại cho Đổng A.
Mà Đổng A cũng lưu lại vết tích của mình ở trong đó.
Giọt máu này là tỉnh huyết Nội Phủ, ngưng tụ thần thông. Là kiệt tác duy nhất thuộc loại thần thông Sinh Sinh Bất Tức.
Giọt máu này, ở sau khi Đổng A chết mới được sinh ra.
Từ trong không gian Hồng Mông lui ra ngoài, Khương Vọng lắc đầu mỉm cười.
Trước đó hắn không ngờ tới một lần tiến vào không gian Hồng Mông lại có thể có chỗ tốt như vậy, thành tựu Thanh Văn Tiên Thái.
Tuy là niềm vui bất ngờ, có là phải kiếm, cũng không khỏi đến...
thử nhiều thêm mấy lần.
Đương nhiên là đã không còn biến hóa đặc biệt gì nữa.
Khương Vọng đẩy cửa đá phúc địa ra, đi vào chính là không gian Hồng Mông, đi về chính là không gian phúc địa của mình.
Hắn cũng không nói chuyện với ai, tới tới lui lui thử mấy lần, sau khi xác định thực sự không có thu hoạch gì mới, cũng liền ném ra sau đầu.
Khương Tước gia mỗi ngày đều trôi qua rất phong phú tất nhiên là không biết, trong không gian Hồng Mông, mấy tên tên là Cổ Phú Quý, Thượng Quan, Triệu Thiết Trụ đều đang mắng hắn khoe khoang thúi ra sao.
Điều chỉnh Bát âm Phần Hải đã hoàn tất trước đó mấy ngày.
Sau khi Bát âm Phần Hải được điều chỉnh xong, so với trước kia, uy năng ước chừng có thể tăng lên mười phần trăm, chẳng qua vẫn còn chưa thể đột phá lên phạm trù thượng phẩm cấp Giáp.
Trong lúc này, hắn vẫn còn tham dự một lần khiêu chiến phúc địa.
Khương Tước gia đã đánh tới đệ nhị Thái Hư Huyễn Cảnh, lại lần nữa thành thật dứt khoát chiến thua.
Ổ khiêu chiến trước đó, hắn đã tính toán xong ngoài Lạc Lối ra không hề giữ lại chút nào, nhưng cuối cùng... vẫn giữ lại rất nhiều.
Dù sao cũng không có nhiều cơ hội ra tay cho lắm.
Từ núi Kê Lung xếp hạng thứ bốn mươi ba lại rớt xuống núi Đồng Bách xếp hạng thứ bốn mươi bốn. Mỗi tháng sinh công lại ít đi mười điểm, thành ra ba trăm tám mươi điểm.
Một đường đi tới, rõ ràng hết thảy đều xảy ra biến hóa, duy chỉ có ở một mảnh phúc địa này, từ đầu tới cuối vẫn luôn trượt dốc.
Cũng không biết có phải những người kia đều đã biết bên trong phúc địa xuất hiện một kẻ yếu hay không. Tóm lại qua lâu như vậy, vậy mà Khương Vọng lại không gặp được một lần bỏ quyền, để kỳ vọng trì hoãn bài danh trượt một chút của hắn liên tục thất bại.
Điều này làm hắn rất hoài niệm vị cường giả trước đó cố ý học quân tử thời xưa lúc cửu kiếm tàn chiêu mới đến khiêu chiến. Vì sao mọi người đều không sẵn sàng tới khiêu chiến đây?
Nhưng ít nhất bây giờ Khương Vọng đã không còn cảm thấy có lỗi về chuyện này nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad