Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 4037

Chuong 4037Chuong 4037
1266 chữ
Chương 4037
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Điều khiến Tả tiểu công gia khó chịu chính là Khương đại ca không hoàn toàn bộc lộ sức mạnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh mà vẫn còn giấu tài.
Ngày nào y cũng tính toán, thường xuyên đếm xem còn thua kém bao nhiêu. Lần này tính sai rồi!
“Nghe nói lúc rời Te ngươi đã thắng Trọng Huyền Tuân?” Tả Quang Thù lại hỏi.
Nhắc đến Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Nghĩ một lúc, nghiêm mặt nói: “Lần trước giao thủ tuy là ta thắng được nửa chiêu, nhưng chung quy lại, thắng bại của cuộc chiến kia thực ra không liên quan gì tới thực lực... Là quyết tâm của chúng ta khác nhau.”
"Quyết tâm?"
“Quyết tâm của ta là nhát định phải đi trên con đường của mình. Còn quyết tâm của hắn là nhát định phải thắng ta.”
“Hắn không muốn thắng ngươi như vậy, đúng không?”
“Chẳng có ai không muốn thắng Khương Vọng ta cả. Chỉ là ngày hôm đó, ta ôm trong lòng quyết tâm từ bỏ hết thảy. Mà hắn chỉ có quyết tâm tôn trọng đối thủ, toàn lực ứng phó.”
Tả Quang Thù như có điều suy nghĩ: “Nói cách khác, nếu đấu lại lần nữa, ngươi cũng không nắm chắc phần thắng?”
“Đó chính là Trọng Huyền Tuân. Trong cùng cảnh giới, ai có thể nắm chắc phần thắng trước hắn?” Khương Vọng bình tĩnh đi lên phía trước. Đường núi ngoằn ngoèo dưới chân hắn như một con rắn thuần phục: “Ta chỉ có thể nói, nếu giao thủ lần nữa, ta vẫn tin rằng ta sẽ thắng. Đương nhiên, hắn cũng có niềm tin tương tự.” “Nhưng mặc kệ nói thế nào, ngươi cũng đã thắng. Hòa với Đáu Chiêu tại vương đình chí cao, ở Lâm Truy thắng được Trọng Huyền Tuân, ta có thể hiểu như vậy hay không?” Hai mắt Trọng Huyền Tuân tỏa sáng: “Hiện tại ngươi đã là đệ nhát Thần Lâm trong lớp trẻ cùng thế hệ?”
“Ây... Tiểu Thù! Khiêm tốn! Làm người thì phải khiêm tốn nha.” Khương Vọng ngang đầu mà đi, khiêm tốn khoát tay: “Nhưng ta quả thực không biết trong số thủ tịch các tông, thiên kiêu các nước, ai là đối thủ của ta... Có lẽ số ta vốn cô độc!” Nghe thật gợi đòn...
Nhưng rất uy phong!
Tả Quang Thù tràn ngập ý chí chiến đấu: “Ngươi phải ngồi cho vững trên cái ghế đệ nhất ấy, chờ ta Thần Lâm sẽ tới khiêu chiến ngươi!” Khương Vọng cười tủm tỉm: “Được.”
Đương nhiên cũng có kẻ có thể đánh. Ví dụ như Trọng Huyền Tuân, Đấu Chiêu, thậm chí những kẻ lớn tuổi hơn như Kế Chiêu Nam, Thuần Vu Quy, Hoàng Bát Đông, Mộ Dung Long Thả, Thương Minh, Dạ Nhi...
Trong các tông môn cổ xưa cũng có cao thú, ví dụ như Lưu Ly Phật Tử - Tịnh Lễ tiểu thánh tăng, như Hí Mệnh nếu phát huy toàn bộ sức mạnh...
Hoàng thất các nước lại càng có tàng long ngọa hổ, có Khương Vô Ưu tự mở một trường phái võ đạo riêng, có Khương Vô Hoa sâu không lường được, có Hách Liên Vân Vân nắm giữ “Thiên Chi MâU”... Nhưng cho dù đối mặt ai, Khương Vọng vẫn có niềm tin chiến thắng.
Tại Thần Lâm cảnh, trong những người có thể xưng là “tuổi trẻ”, không một ai có thể vượt qua hắn. Đây là lòng tự tin tôi luyện ra từ Chỉ nói Thần Lâm cảnh dù sao cũng là cảnh giới thăng hoa sau khi chém phá ngăn cách thiên nhân, thọ hạn năm trăm mười tám tuổi, có nghĩa rằng khả năng vô hạn.
Lại thêm đặc tính tu vi đến chết không lùi của Thần Lâm, có máy lão quái vật tích lũy sức mạnh ở cảnh giới này, có được lực lượng khủng bố cỡ nào cũng khó mà nói chắc. Ngoài ra cũng tránh không được những tồn tại đã từng là hung đồ, vì đạo đồ quá mạnh mà không thể lên được Động Chân, do vậy chỉ có thể không ngừng tôi luyện, chờ đợi một bước thành chân nhân.
Cho nên dù sao Khương Vọng cũng không thể tự nhận mình là đệ nhát Thần Lâm.
Thêm một tiền tố thế hệ trẻ tuổi đằng trước thì sẽ không ai ý kiến. Cho đến nay, tất cả thiên kiêu tuổi trẻ thanh danh hiển hách trong cùng cảnh giới cùng lắm là ngang hàng với hắn, không thể nào mạnh hơn hắn. Hắn hoàn toàn có thể tuyên bố hào hùng như vậy!
Sâu trong Lạc Sơn cất giấu sân huắn luyện “Sơn Hải Luyện Ngục” do Tả gia xây dựng, người thủ vệ là một tráng sĩ mặt sẹo. Nhưng chuyến này không đi tới đó mà là tới đỉnh núi.
Sau khi xua tan mây mù là một cụm tháp được xây dựng dựa vào lưng núi. Người có thể sống ở đây đều là người Tả gia được các thế hệ phụng dưỡng.
Tòa lâu lớn nhất trong ba tòa diễn pháp của Tả gia nằm ở chỗ này. Sau đó Khương Vọng thấy được Tả Hiêu.
Hoài Quốc Công Đại Sở gạt việc công vụ sang một bên, đích thân chủ trì lần khai mở Sơn Hải Cảnh này!
“Ta cũng có rất nhiều điều tò mò về Sơn Hải Cảnh, bèn nhân cơ hội này đến xem.” Lão Quốc Công bình tĩnh nói.
Sơn Hải Cảnh mở ra theo chu kỳ, tùy thuộc vào sự phát triển của thế giới. Lần này cưỡng ép mở ra, sợ không được ổn thỏa nên ông ta mới đích thân đến xem xét.
Còn Cửu Chương Ngọc Bích phân tán các nhà, ông ta ra mặt tập hợp lại cũng phải trao đổi rất nhiều tài nguyên. Tất cả những điều này ông ta đều không nói.
“Tả gia gia.” Khương Vọng khom người hành đại lễ: “Vãn bối không thể thường xuyên thăm hỏi, trong lòng hổ thẹn không sao kể xiết!” Tả gia đã vì hắn mà làm quá nhiều, nếu không phải việc liên quan tới Chúc Duy Ngã, hắn cho dù thế nào cũng không đành tâm tới làm phiền.
“Không cần khách sáo.” Hoài Quốc Công tiện tay đỡ hắn dậy, lại nhìn hắn một chút rồi mới xoay người đi đằng trước: “Đâu phải lão phu bệnh tật triền miên không tự lo được cho bản thân, nào cần phải thường xuyên thăm hỏi? Lúc có việc nghĩ đến ta, vậy là mong nhớ rồi.”
Còn cái tên trưởng tôn một lòng muốn chứng minh bản thân lại chẳng bao giờ chịu mở miệng với người ông này.
Ba người trong lầu các ngồi xuống.
Hoài Quốc Công ăn cơm cùng hai tiểu bối trước, ăn rất nhiều linh thực, hàn huyên rất nhiều ngày.
Đa phần là ông cụ hỏi, Khương Vọng đáp.
Về việc kinh doanh tại Tinh Nguyệt Nguyên, về những người trong tửu lâu, về hành trình tại thế giới Phù Lục, Mẫu Hán Công, Quỷ Long Ma Quân, hắn đều thành thật trả lời.
Có vài chuyện không thể nói, ví dụ như vì sao rời Te, ví dụ như dự định về sau, chỉ nói hắn đang tự đi trên con đường của chính mình, truy tìm cái “chân” của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad