Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3723. Vô đề

Chương 3723. Vô đề



Chương 3723. Vô đề




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chiến kỳ phần phật, tỏa ra ánh thiên quang chiếu khắp núi.
Lá cờ chữ Dương do Nhạc Tiết chưởng quản là lá cờ cuối cùng của đế quốc Đại Dương.
chút huy hoàng cuối cùng còn sót lại của quốc vĩ đại đã từng hùng bá Đông vực, nay lại tung bay trên dãy Long Thiền.
Người nay khoác Dương giáp, giáo sứt tiễn gió lạnh.
Quân uy xưa kia, như đang tái hiện.
“Ta một bước không lùi! Ai cản ta ắt phải chết!” Nhạc Tiết từng bước lên núi, cầm giáo mà đi: “Dãy Long Thiền rộng ba nghìn dặm, hôm nay tiến quân ba nghìn dặm!”
Khương Vọng thân tại quân trận, trở thành một phần của sóng triều Nhân tộc, từng bước nuốt chửng dãy núi tuyên cổ trường tồn kia.
Trong lòng không còn một ý nghĩ nào khác, hoàn toàn vô ngã. Chỉ thấy bao la hùng vĩ, chỉ nắm được giết chóc. Là một chiến sĩ, một phần trong ngàn ngàn vạn vạn chiến sĩ, điều duy nhất phải làm lúc này chính là lao tới mỗi một vị trí hợp lý nhất theo đúng mệnh lệnh của Tào Giai.
Năm vị Diễn Đạo Chân Quân đồng loạt tấn công dãy Long Thiền, đây là khái niệm gì?
Đại trận tựa như giấy, núi dữ tựa như bùn.
Nào còn gì là tường đồng vách sắt!
Tạo Giai chỉ huy toàn quân, biến quân thế thành nộ hải, không tồn tại một chút kẽ hở. Rõ ràng là đánh núi phá đèo, hẳn phải có chút giằng co, nhưng lại như đánh giết phù du, ép diệt sâu kiến.
Trên dãy Long Thiền chỉ có một Đại Ngục Chủ Trọng Hi là có thể đọ sức chống chọi dưới binh trận.
Nhưng lại có Nhạc Tiết, Chúc Tuế, Ngu Lễ Dương, Bành Sùng Giản, bốn vị Diễn Đạo Chân Quân lấy thân làm mũi tên, nghe theo chỉ huy của Tào Giai. Dựa vào hai vị Hoàng Chủ là Hi Dương và Thái Vĩnh thì làm sao thủ được? Có phòng tuyến nào mà không bị phá vỡ?
Nhạc Tiết nói hôm nay tiến quân ba nghìn dặm cũng không phải cuồng ngôn.
Đại quân Nhân tộc xông trận đến hiện tại, chưa có một lần lui binh!
Từ Tà Hồn Phong Sào đến Tọa Thiền Động, thời gian chưa tới nửa chén trà nhỏ.
Hang này chính là nơi thiền tu nổi danh Hải tộc. Xếp thứ ba trong mười hai tịnh địa của dãy Long Thiền.
Nơi này có thủ đoạn, bên trong giấu sát khí.
Nhưng Chúc Tuế chỉ đốt đèn đi vào… Phục binh chưa ra, trận thế chưa mở, Phạn âm chưa động… Ánh nến trong đèn lồng giấy trắng lại như đã lấp kín hang này, thiêu sạch tất cả những thứ trong hang.
Rốt cuộc Hải tộc giấu thủ đoạn gì bên trong cũng chưa kịp nhìn thấy.
Sa Bà Long Vực lớn như vậy, tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng. Dãy Long Thiền lại càng là thánh địa trong lòng biết bao Hải tộc.
Nhưng Nhân tộc vừa tấn công một cái, đã không chống đỡ nổi.
Hoa đào nở rộ đường lên núi, núi Thái Nghi đụng dãy Long Thiền.
Không thể nói trận phòng trên dãy Long Thiền không đủ cường đại, không thể nói Trọng Hi không đủ năng lực, không thể nói chiến sĩ Hải tộc không đủ ngoan cường. Cho dù là Hi Dương, Thái Vĩnh cũng lấy thân chắn lũ, tiên phong liều mạng.
Nhưng lực lượng Nhân tộc và Hải tộc tại Sa Bà Long Vực thực sự quá cách xa. Lại còn là lực lượng quân đội đến từ chiến lực cấp cao nghiền ép toàn diện, lại còn là chủ tướng bất khả chiến bại như Tào Giai chủ trì chiến sự!
Phàm là trên bàn cờ có thể xuất hiện một chút ưu thế thì Tào Giai có thể duy trì ưu thế đến tận phút cuối, nói chi tới ưu thế to lớn trước mắt như thế.
Danh môn thiên kiêu, tinh binh cường tướng, cái gì cần đều có. Tựa như có thêm hai chiến lực Diễn Đạo xông trận!
Hắn ta không cần màu mè hoa lá bất cứ trận hình biến hóa hay bao vây tiến công gì với Trọng Hi, chỉ đơn giản là nghiền ép một cách trần trụi, lấy Quân Trận Đạo Thuật không ngừng nghỉ càn quét thanh tẩy.
Quân Trận Đạo Thuật còn chưa tẩy sạch thì Chân Quân sẽ tẩy thêm lần nữa.
Biến dãy Long Thiền thành một dãy núi trọc!
Cứ vậy tiến lên.
Dòng người như biển, cờ xí đan xen.
Nhưng mỗi một lá cờ đều là cờ Nhân tộc, lại vững vàng không đổ, càng lúc càng cao!
Dãy Long Thiền nguy nga cường đại, luôn là nơi cao không với tới, chưa từng bị Nhân tộc công hãm.
Nó không phải một dãy núi đơn giản, là trung tâm của Sa Bà Long Vực, cũng là nơi ký thác của rất nhiều Hải tộc, có ý nghĩa vĩ đại. Ở giữa có mười hai tịnh địa, chẳng hạn như động Tọa Thiền. Có mười tám Ác Ngục, như ao Ác Tiển. Có Kim Cương trấn sơn, Già Lam hộ lĩnh…
Nhưng đều vô dụng.
Sa Bà Long Vực gần như trở thành một thế giới độc lập, cho tới tận bây giờ trong vực vẫn còn rất nhiều Hải tộc còn đang kháng cự.
Nhưng Nhân tộc đã đánh tới tận yếu điểm tuyệt đối của nơi này.
Đại quân Nhân tộc một mạch nghiền ép, tuy đi bộ lên núi nhưng thế như chẻ tre, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lúc Nhạc Tiết cầm lấy lá cờ chữ Dương, cuối cùng cũng cắm xuống trước “Thiên Phật Tự” nơi trung tâm dãy Long Thiền cũng là thời khắc đánh dấu trận chiến thảo phạt Sa Bà Long Vực này đã đi tới hồi kết.
Chí ít thì tại Sa Bà Long Vực là như vậy.
Thiên Phật Tự gọi là chùa, nhưng thật ra lại không một viên gạch, chỉ là một cây đại thụ che trời rộng mấy vạn trượng, sinh cơ bừng bừng, thân cây được đào khoét, điêu tạc mà nên. Vỏ cây có Phật Tổ, cành lá là Bồ Đề.
Dưới cây có làn khí thanh tịnh, nhưng bây giờ đã bị hơi máu xua tan.
Đại Ngục Hoàng Chủ Trọng Hi, Xích Mi Hoàng Chủ Hi Dương và Hoàng Chủ xuất thân Long tộc Thái Vĩnh… Ba cường giả đỉnh cao của Hải tộc, lúc này đều bị thương. Họ đứng song song trước Thiên Phật Tự, ánh mắt lướt qua cờ xí phần phật, nhìn thấy dòng lũ Nhân tộc đang cuộn trào về nơi này.
Sông suối khắp núi đồi, cuối cùng đổ về một mối thành biển cả bao la.
Bọn họ đã dốc hết thủ đoạn, dùng hết tất cả, đem hết thảy mọi bố trí đã tồn tại muôn vàn năm tháng trên dãy Long Thiền ra đánh liều, dốc hết cả mạng của trọng binh trấn giữ dãy Long Thiền, cuối cùng vẫn không làm được gì.
Thậm chí, Đại Ngục Chủ Trọng Hi còn sắp chết, Xích Mi Hoàng Chủ Hi Dương cũng mấy lần khốn đốn thoát khỏi Quỷ Môn Quan! Ngay cả Thái Vĩnh mạnh nhất trong ba vị Hoàng Chủ cũng bị đánh vỡ thế giới đạo tắc!
Bọn họ đều đã đi tới đường cùng, nhưng đều ở lại nơi này. Không chỉ vì tiếc nuối trận chiến này, mà còn vì mối hận của Hải tộc! Hết chương 3723.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad