Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1454: Vén "màn"

Chương 1454: Vén "màn"
"Ta tự nguyện cho ngươi xem! Cho dù không ngăn được người khác suy nghĩ. Ta không nói, thì ai có thể biết được?
Khương Vô Khí không đáp lời.
"Thôi thôi, ta không thuyết phục được ngươi." Lôi Chiêm Càn khoát tay, đứng thẳng người lên: "Hoàng Hà Hội sắp bắt đầu rồi, chính là lúc đại trượng phu dương danh, đáng tiếc con cháu hoàng thất không thể tham dự. Nếu ngươi có thể đi, ai có thể là đối thủ của ngươi?"
"Có lẽ sẽ có một hai người, khụ khụ." Sắc mặt Khương Vô Khí tái nhợt. Hắn cười. Những người khác cần rạng danh, Thiên Hoàng quý tộc như hắn lại không cần: "Chính bởi vì ta không thể đi, cho nên biểu huynh, ngươi cố gắng nhiều hơn"
Giọng điệu của hắn tự nhiên như thế.
Nhưng nội dung nói chuyện lại vô cùng kiêu ngạo.
Phóng mắt nhìn toàn bộ thiên hạ, người có thể trở thành đối thủ của hắn ở cùng bậc, có lẽ sẽ chỉ có một hai người!
Mà Lôi Chiêm Càn... không chút dị nghị với lời này.
"Yên tâm đi, Vô Khí. Có ngươi hỗ trợ, ta đã hoàn toàn củng cố Tam phủ, khống chế Lôi Nguyên Đồ Điển hoàn toàn, Lôi Tỳ càng được đẩy lên mức cực hạn trước mắt. Lại có thêm Cửu Thiên Lôi Diễn Quyết..." Lôi Chiêm Càn cúi đầu nhìn bàn tay của mình, lôi quang sáng chói mãnh liệt trên đó: "Trong khoảng thời gian này, cố gắng của ta sẽ không thua bất cứ kẻ nào"
"Ta đã giúp ngươi đưa tên lên." Khương Vô Khí khích lệ: "Bên phía Chính Sự Đường không có vấn đề gì. Ngươi chỉ cần cân nhắc, biểu hiện thế nào trước mặt phụ hoàng"
Lôi Chiêm Càn bóp tắt lôi quang, nhếch miệng cười: "Trên dưới triều chính, trong Nội Phủ, người đáng lo chỉ có mình Khương Thanh Dương mà thôi."
Hắn ta lại tìm về được tự tin và kiệt ngạo ngày xưa lần nữa: "Dân biển thô kệch, quét ngang vùng ven biển không là gì cả. Ta sẽ không thua hắn lần thứ hai"
"Biểu huynh, ngươi đã từng đích thân giao đấu cùng hắn, tất nhiên là nắm chắc trong lòng." Khương Vô Khí nói: "Người hăm hổ tiến bước trong thế gian, không chỉ có ngươi và ta. Vào giờ khắc chúng ta nói chuyện này, có vô số người đang khổ tu. Lời này không chỉ về nói Khương Thanh Dương, danh môn trong thiên hạ, nhà nào không có thủ đoạn cuối cùng? Bên trong cửu tốt, cao thủ nhiều như mây, chỉ nói Vương Di Ngô kia, phá vỡ cực hạn của Thông Thiên Cảnh trong lịch sử, con đường rộng lớn.
Dù bại trong tay Khương Thanh Dương, nhưng sau Nội Phủ, thần thông đều lộ ra, ai mạnh ai yếu cũng khó mà nói. Mỗi một loại người, biểu huynh không cần chủ quan"
"Ta tự biết Vương Di Ngô là kẻ không dễ chọc, cùng cảnh không dễ tranh chấp, đệ tử của Quân Thần mà" Lôi Chiêm Càn cười:
"Nhưng quân pháp như núi, thời hạn thi hành án ba năm của hắn chưa đủ, ta cần gì phải lo?"
Khương Vô Khí nghe xong lời này, liền biết Lôi Chiêm Càn vẫn chưa nghe vào. Trong khoảng thời gian này, Lôi Chiêm Càn tiến triển cực nhanh, trong mắt hắn ta căn bản không có người bên ngoài.
Với tầm nhìn của hắn, thật ra hắn cũng không quá quan tâm thắng bại giữa Lôi Chiêm Càn và Khương Vọng. Dù sao dù là ai thắng, đó đều là thiên kiêu Đại Tề. Lôi Chiêm Càn có thể thắng, đĩ nhiên là không tồi. Nếu Khương Vọng thể hiện ra thiên phú mạnh hơn, thì cũng là chuyện tốt. Đương nhiên, lời này không tiện nói ngay trước mặt Lôi Chiêm Cần.
Dùng nắm đấm đỡ bờ môi, hắn ho nhẹ hai tiếng, sau đó cười khích lệ, nói: "Biểu huynh, nếu lần này ngươi có thể giương cờ vì Đại Tề ta. Ta sẽ sắp xếp vị trí bên phía Tắc Hạ Học Cung bên l)
kia,.
Đôi mắt Lôi Chiêm Càn sáng lên, nhưng nghe thấy tên Tắc Hạ Học Cung, hắn ta không khỏi nhớ tới một người, bèn không nhịn được mà hỏi: "Ngươi nói, trong một, hai người có thể làm đối thủ của ngươi, có bao gồm Trọng Huyền Tuân không?"
Dù hắn ta coi trời bằng vung, cũng không thể coi nhẹ sự tồn tại của Trọng Huyền Tuân. Dù sao, so với Vương Di Ngô dừng lại ở Thông Thiên Cảnh trong thời gian dài, Trọng Huyền Tuân mới là tồn tại đoạt hết phong thái tài hoa của những người "cùng thế hệ" bọn họ.
Khương Vô Khí không trả lời thẳng, chỉ ho hai tiếng nữa, sau đó nói: "Nếu hắn thật sự bị gọi ra sớm, ngươi hãy từ bỏ đi"
Thành Thiên Phủ.
Thái Hư Giác Lâu do Trọng Huyền Thắng đích thân giám sát xây dựng và khẩn trương thu xếp, khai trương vào ngày hôm nay.
Đương nhiên là Khương Vọng phải chạy qua đó, bằng không, Trọng Huyền Thắng ít nhất phải mắng hắn nửa tháng.
Đến thành chủ thành Thiên Phủ là Lữ Tông Kiêu còn đích thân tới nơi chúc mừng, cả thành Thiên Phủ đương nhiên vô cùng quan tâm.
Đám người vây xem chen chúc ở Thái Hư Giác Lâu có trận pháp bao phủ đến mức một con kiến cũng không chui lọt.
Bên phía phủ thành chủ trực tiếp điều động bốn đội thành vệ quân tới duy trì trật tự.
*.. Sau đây xin mời vô địch quần đảo ven biển, người đầu tiên dựng kiếm ở Hoàng Hà, Đại Tề Thanh Dương Trấn Nam, thanh bài bổ đầu tứ phẩm, Vệ Hải Sĩ nhị giai, Thái Hư sứ giả Khương Vọng!" Trọng Huyền Thắng mặt mày rạng rỡ, tràn đầy năng lượng, dõng dạc hùng hồn: "Vén mạng che mặt thần bí của nó, ll dẫn mọi người đi nhìn ngắm kỳ quan của lịch sử tu hành này Người không biết gì nghe xong, chỉ sợ còn cho rằng Thái Hư Huyễn Cảnh đều là do Khương Vọng xây dựng.
Khương Vọng miễn cưỡng treo nụ cười trên mặt, khẽ nói: "Khoa trương như vậy không hay lắm đi? Rất dễ bị ăn đòn"
"Không sao." Trọng Huyền Thắng đáp lại qua kẽ răng: "Cũng sẽ không đánh ta"
Hắn ta đột nhiên vỗ tay, lần nữa cất cao âm lượng: "Xin mời Khương Thanh Dương!"
Tên mập chết tiệt, huynh được lắm.
Trong lòng Khương Vọng đã bắt đầu vung quyền, nhưng mặt vẫn cười xán lạn, bấm một ấn quyết đơn giản một cách tiêu sái, pháp trận huyễn thuật bao phủ Thái Hư Giác Lâu liền biến mất.
Xem như là khánh thành.
"Oa"
"Trông thật lợi hại!"
"Thật khí thế!"
Giữa một tràng âm thanh khen ngợi, Khương Vọng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Xuất hiện trước mặt mọi người, là một tòa kiến trúc có thể dùng từ đẹp kỳ lạ huyền ảo để hình dung.
Cả tòa giác lâu cao năm tầng. Khắp xung quanh tỏa ra ánh sáng mộng ảo màu trắng bạc, giống như ánh trăng đang đổ xuống.
Nó có tổng cộng năm "góc", đều ở tầng chóp.
Một cái làm đỉnh, vươn thẳng lên trời. Bốn góc vươn ra, hướng về bốn phương.
Dưới mỗi diểm mái đều treo một viên lưu ly bảo thụ, khi ánh sáng chiếu vào, nhìn tựa như bảo vật thiên hạ. (Thực ra phí tổn chủ yếu đều nằm ở vẻ bề ngoài)
Mấy tầng còn lại đều là mái tròn. Trên mái hiên tròn bằng đá khắc những ký tự cổ xưa và thần bí, giống như đang miêu tả bí pháp thần công tuyệt diệu gì đó, hoặc là đang kể những câu chuyện thần thoại xa xưa. (Rốt cuộc là cái ý nghĩa quỷ quái gì, bản thân Trọng Huyền Thắng cũng không biết.)
Một tòa Thái Hư Giác Lâu. Khảm bảo châu, nạm minh ngọc, hết sức xa hoa lộng lẫy.
Nhìn vô cùng khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad