Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 931: Ngủ ngon

Chương 931: Ngủ ngon
Khương Vọng cũng không phải nhân vật hoàn mỹ vô khuyết gì, cũng sẽ phạm sai lầm, cũng sẽ chủ quan, nhưng xưa nay hắn không ngại tự xét lại mình, hắn cũng là lớn lên trong tầng tầng ngăn trở mà.
Sau khi xác nhận Đỗ Như Hối không bị kinh động, Khương Vọng cũng không định quay lại thành Vọng Giang. Một kẻ như Lâm Chính Nhân ấy, nghĩ cũng biết không thể nào cho hắn cơ hội lần nữa, chắc chắn sẽ trốn vào trong nội viện Quốc đạo viện, nửa bước không ra.
Chỉ có thể đành để sau này tìm cơ hội sau.
Mà Lâm Chính Nhân này, mặc dù cẩn thận ẩn nhẫn, tâm tính có thể nói là đáng sợ, nhưng dù sao thực lực cũng không đủ, Khương Vọng chỉ cần giữ nguyên tốc độ tu hành, một khi chênh lệch thực lực được kéo dài đến một mức độ nào đó đương nhiên có thể nghiền ép y.
Càng quan trọng hơn là, trong suốt chuyến đi tới thành Giang Vọng lần này, Khương Vọng đã ẩn giấu thân phận rất kỹ, chắc không ai có thể nhận ra hắn. Dù sau này Lâm Chính Nhân muốn báo thù thì đại khái cũng chỉ có thể tìm đến Trương Lâm Xuyên.
Trở lại bên ngoài thành Phong Lâm, Hướng Tiền đang nằm ngáy o o dưới tấm bia đá, có một đạo kiếm ảnh hư huyếễn khi ẩn khi hiện quanh Hướng Tiền. Khương Vọng biết đây là phi kiếm bản mệnh tự phát hộ chủ.
Đây là một lần tẩy luyện đạo tâm, rất có thể con đường của y sẽ được quyết định vào thời khắc mấu chốt khi y tỉnh ngủ.
Khương Vọng không quấy rây y, tìm một chỗ cách đó không xa mà ngồi xuống, kinh ngạc nhìn thành Phong Lâm rồi nhắm mắt lại, tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Lấy được Hủ Mộc Quyết, hiện giờ hắn cần phải góp nhặt càng nhiều Công hơn nữa để thôi diễn. Cho nên, trong luận kiếm đài, ngoại trừ thần thông, hắn đều dùng hết thực lực, không giữ lại chút nào.
Có đôi khi thời gian là thứ không đáng giá nhất.
Bởi vì ngươi vốn không có cách để nhớ, để nhận biết.
Không có mặt trời lặn, không có mặt trăng lên, ngẩng đầu cũng không thấy sao trời lấp lánh.
Khắp nơi đều là sương mù, băng lãnh mà u ám.
Sương mù U Minh bao phủ dương gian, trong khe hở âm dương đều là thi thể không thể động.
Lăng Hà cũng không nhớ mình đã ở trong thế giới ảm đạm này bao nhiêu ngày, y chỉ nhớ rõ mình đã chôn bao nhiêu người.
Y nhất định phải nhớ kỹ, bởi vì ngoại trừ y, không ai có thể nhớ được nữa.
Cái thời điểm "lúc trước" ấy...
Ổ nơi này, thời gian không thể xác định cụ thể được, chỉ có thể là một khái niệm ước chừng. Một lúc trước hoặc cũng có thể là rất lâu về trước.
Cho nên, thời điểm lúc trước, chính là trước một sự việc, một đoạn thời gian nào đó.
Khi đó, y đang dùng cơm.
Trong thành vực Phong Lâm, người thì chết hết cả, còn thừa rất nhiều lương thực, nhưng đều bị sương mù U Minh xâm nhập rồi, cơ bản không thể ăn được nữa.
Lăng Hà có biện pháp. Chỉ cần y khống chế được khí thế huyền hoàng trong Thông Thiên Cung, cẩn thận thanh tẩy qua, lương thực sẽ quay lại bộ dáng ban đầu.
Nhưng y bây giờ, thực ra cũng không cần ăn.
Y chỉ muốn duy trì cuộc sống của một "người" trong thế giới này.
Ăn cơm, chứng minh y vẫn còn sống.
Chứng minh thành vực Phong Lâm vẫn còn người sống.
Có đôi khi, sinh mệnh chỉ là chỉ như kéo dài vô nghĩa, nhưng vẫn có người kéo dài sự vô nghĩa đó.
Khi Lăng Hà dùng cơm, bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác thân thiết khó hiểu.
Y cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến.
Nhưng y cảm thấy trong lòng thật ấm áp, như được thứ gì đó an ủi vậy.
Y buông bát đũa xuống, kìm lòng không đặng mà đi về hướng cõi Ủ Minh.
Ra khỏi phòng, rời khỏi tiểu viện, đi ra ngõ Phi Mã...
Căn tiểu viện trong ngõ Phi Mã này là một trong hai căn nhà của y. Còn một ngôi nhà nữa ở phụ cận phủ Thành chủ, là nơi mà tiểu Ngũ từng sống.
Y cũng không cần phòng ở, thậm chí còn chẳng cần đến một cái giường, trong Tử Vực, phòng ốc dường như chẳng có chút ý nghĩa gì.
Nhưng Lăng Hà vẫn cảm thấy...
Trong nhà nhất định phải có người ở, nếu không sẽ không có hơi người.
Y không muốn nhà của lão Tam và lão Ngũ cứ lặng lẽ mãi thế.
Cho dù bọn họ... đều đã chết cả rồi.
Cho nên, y vẫn chứ đi đi về về hai cái nhà, nấu cơm, giặt quần áo, vấy nước quét nhà, sinh hoạt như "bình thường" vậy đó.
Cảm giác được an ủi kia thực đáng hoài niệm.
Nhưng rời ngõ Phi Mã không được bao lâu, cảm giác này liền biến mất.
Lăng Hà giật mình, cảm nhận được một sự thất lạc trống rỗng.
Sau đó quay lại, tiếp tục "sinh hoạt".
Nấu cơm, giặt quần áo, vẩy nước quét nhà, tụng kinh siêu độ, liệm thi thể, chú giải kinh văn.
Y vẫn cứ làm đi làm lại những chuyện này. Không cần ý nghĩa, ý nghĩa là ở bản thân mình.
Nhưng hôm nay, cảm giác thân thiết bất ngờ xuất hiện kia lại lần nữa xuất hiện.
Lúc này, Lăng Hà vừa mới đào xong một cái hố sâu, bỏ một đôi vợ chồng ôm nhau chết vào trong đó.
Tình cảm xúc động thúc giục y nhanh chóng đi tìm kiếm, trong lòng y cũng khát vọng vô hạn cảm giác này. Trong khe hở âm dương tĩnh mịch này rất khó xuất hiện tình cảm con người.
Nhưng y vẫn rất nghiêm túc, thành tâm thành ý tụng niệm xong kinh văn siêu độ, hôn tay rồi vùi lấp phần mộ cho đôi vợ chồng này.
Làm chuyện gì cũng phải có đầu có cuối, đây là điều mà y nhất định phải kiên trì.
Hoàn thanh xong toàn bộ nghi thức liệm, y mới thả lỏng bản thân nghe cảm giác trong lòng mà bước đi trong cõi U Minh.
Mảnh địa vực này nào có phương hướng.
Mặc dù lần theo cách cục của thành thị trước kia có lẽ còn định hình được phương hướng cũ, nhưng Lăng Hà hiểu rất rõ, thế giới này phương hướng hỗn loạn, không có đông tây nam bắc.
Nhưng cảm giác thân thiết trong lòng kia, cảm nhận ấp áp thuộc về loài người kia như một ngọn hải đăng trong vũ trụ mờ mịt.
Không cần phương hướng, ánh sáng ấy chính là phương hướng.
Lần này, cảm giác này kéo dài thật lâu.
Lăng Hà đi thẳng đến tận cùng của địa vực này.
Từ lâu y đã biết địa vực này có điểm cuối. Phạm vi của phương địa vực này chính là phạm vi của thành vực Phong Lâm.
Nhưng cái gọi là tận cùng, biên giới gì đó, không phải đơn giản chỉ là một bức tường xây kín, hay một bình chướng.
Nếu là một bức tường xây kín, Lăng Hà đã đánh võ từ lâu rồi.
Nếu đó là một tòa sơn mạch, Lăng Hà đã sớm tối đào xuyên nó rồi. Nhưng nó cũng chỉ là "giới hạn"
Đồng thời tồn tại giữa hiện thực và hư ảo, là quy tắc của thiên kinh địa vĩ.
Không thể vượt qua, cũng không cách nào xuyên qua.
Hiện giờ, Lăng Hà đã đến điểm cuối cùng của phương địa vực này.
Y cảm giác được y đã rất gần với cảm giác thân thiết kia.
Nhưng y không thể nào tới gần hơn nữa.
Nơi này chính là cực hạn.
Cảm giác này... vì đầu mà tới?
Là một loại triệu hoán sao?
Hay là một loại cầu phúc?
Có phải có người muốn kéo phương địa vực này về hiện thế?
Lăng Hà không thể phán đoán.
Nhưng y rất hoài niệm cảm giác thuộc về "người" này.
Hy vọng, chờ đợi, huyễn tưởng.
Ổ nơi tử tịch này, tại phế tích nhân gian bị vứt bỏ khỏi hiện thế này, những từ ngữ này trân quý cỡ nào chứt Lăng Hà lẵng lặng ngồi xuống, dựa vào biên cố ngoan cố ngăn cản giữa hư và thực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đây là giấc ngủ dễ chịu nhất của y từ khi lưu lạc tới mảnh địa vực này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad