Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 4027

Chuong 4027Chuong 4027
1229 chữ
Chương 4027
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nói: “Ta đã từng hỏi nàng ta, việc không ngừng cho người ta hy vọng lại không ngừng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, có khiến nàng ta cảm thấy vui vẻ hay không. Nàng ta trả lời là có, đó là niềm vui hiếm hoi trong sinh mệnh dài đằng dang của nàng ta. “Ta nghĩ rằng một cường giả chân chính, cho dù người có mang danh thiện ác như thế nào trên thế giới trần tục, thì chắc chắn phải là một người có niềm tin lớn lao đối với bản thân, tin rằng bản thân đang đi đúng đường và đang làm những việc đúng đắn.
“Việc dùng việc lăng nhục người khác để làm thú vui cho bản thân, chưa bao giờ là một chuyện đúng đắn. Dù dưới bát cứ tình huống nào thì đều không phải. Đó là một loại tâm lý bất thường của người yếu nhược, của người không thể hưởng thụ thú vui khi khiêu chiến cường giả, nên chỉ có thể tìm được thú vui rẻ tiền ở những kẻ yếu hơn mình.
“Ta cho rằng nàng ta không có trái tim cường giả. Vậy nên nàng ta tuyệt đối không thể trở thành ngài.”
Một vị tu sĩ có tu vi Thần Lâm Cảnh lại đánh giá Ma Linh - một tồn tại đã đạt tới cấp độ Diễn Đạo, chuẩn bị đánh vào Siêu Thoát của Bát Đại Ma Công là không có trái tim cường giả!
Nhưng mỗi một nhát kiếm mang đầy vẻ kiên định của hắn trong trận chiến vừa rồi, lại mang lại cho người ta một cảm giác đương nhiên là như vậy.
Thật giống như người trẻ tuổi khoác thanh y tay cầm kiếm này thực sự có đủ tư cách để lý luận như vậy!
“Nhân loại vẫn luôn sống động và cường đại như vậy a.” Vô Hán Công cảm khái nói: “Cho nên dù chỉ còn lại một chút thịt vụn, một luồng tàn hồn, một tia tàn niệm, cho dù bị phong ấn bên trong Long Ma Công cả trăm ngàn năm không thể ra ngoài, thì ta vẫn luôn tin rằng bản thân chắc chắn sẽ không bao giờ thua trong tay của con Ma Linh này. Có hai thứ quyết định tới chiến thẳng của ta, đều thuộc về Nhân tộc. Thứ nhát, nhân tộc là đại thế của chư thiên vạn giới. Thứ hai, tuy rằng nhân loại ở thế giới này nằm ở thế yếu, thì cũng sẽ có tân hỏa tương truyền. Ta vẫn luôn tin rằng bọn họ có thể tự mình tạo ra khả năng. Tất cả những gì ta phải làm là tiếp tục chiến đấu, tiếp tục... cho dù là với thân phận là Vô Hán Công hay là Long Ma.”
tân hỏa tương truyền: truyền từ đời này qua đời khác, không thể dập tắt
tân hỏa tương truyền: truyền từ đời này qua đời khác, không thể dập tắt
Khương Vọng nghe thấy có gì đó không ổn, lo lắng nhìn sang.
Vô Hán Công hạ đôi tay phủ đầy vảy nhỏ xuống, đẩy nhanh tốc độ biến mắt của Ác Quỷ Thiên Đạo, giọng điệu thoải mái nói: “Bản Ma Công mà ta đang trú ngụ có tên là Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công) , bản thân nó vốn có thể hap thu lực lượng của ngày tận thế. Ở thế giới này, khi núi sông vỡ vụn, Long Ma Công sẽ được hình thành. Đó là lý do tại sao sau khi mở được phong ấn, ta lại có thể thuận lợi xóa bỏ Ma Linh. Nhưng các ngươi thấy đấy...ta đã thành ma.”
“Đừng lo lắng. Ma Linh trở thành Vô Hán Công trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng cũng không thành Vô Hán Công chân chính được. Ta trở thành Long Ma trong thời gian ngắn, thì cũng không trở thành một Long Ma chân chính.”
“Nhưng mà, cũng không còn nhiều thời gian.”
Nàng ta cúi đầu nhìn giáp trụ và vảy rồng của mình, ngắng đầu lên, cười nói: “Sau nhiều năm yếu nhược như vậy, bây giờ ta vẫn còn khá cường đại đấy, ước chừng có thể đạt tới khoảng một phần trăm thực lực của năm đó, nhưng lực lượng vẫn đang từ từ rút ra...cho nên ta phải chết.”
Giọng điệu của nàng ta nhẹ nhàng và bâng quơ đến thế!
Như thể nàng ta đang chỉ nói bản thân phải ra ngoài một chuyến, ra ngoài để ngắm nhìn đóa hóa kia một chút.
Nàng ta lại cười nói: “Không đúng, ta đã chết từ rất lâu rồi mà.”
Mọi người ở đây nhát thời đều lộ vẻ xúc động!
Vị tồn tại trước mắt này là truyền kỳ của nhân tộc, là thánh hiền đã sống qua thời đại Viễn Cổ và thời đại Thượng Cổ, là người đã nâng đỡ sống lưng của Nhân tộc, mở rộng con đường tiến về phía trước cho Nhân tộc.
Được gặp nàng ta một lần, đã là một niềm vinh dự vô cùng lớn lao đối với hậu bối vãn sinh rồi.
Nhưng cũng chỉ có một lần gặp mặt.
“Nam mô a di đa bà dạ, sỉ tha già đa dạ, sỉ địa dạ tha, a di lạt đô bà bì.. 机
Lúc này tiếng tụng kinh vang lên.
Vô Hán Công nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy Tịnh Lễ vẻ mặt nghiêm túc với Phật quang bao phủ quanh thân, nàng ta không nhịn được cười lớn: “Tiểu ngốc
tử, ngươi nóng lòng muốn tiễn ta đi như vậy sao?!”
*ngốc: hói, trọc
Tịnh Lễ nghiêm túc nói: “Ngài là người tốt, ta chúc ngài có phúc báo.”
Vô Hán Công im lặng. Nàng ta quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía trước, đẩy nhanh tốc độ tiêu diệt Ác Quỷ Thiên Đạo.
Cho dù ý chí của Ma Linh đã bị xóa bỏ, hiện tại cũng chỉ còn lại việc hồi quy lực lượng của ma đạo, nhưng nàng ta vẫn làm việc này vô cùng nghiêm túc.
Người đã từng đứng một mình trước ma triều, một người hiểu rõ nhất về sự cường đại của ma như nàng ta, sao có thể dám buông lỏng dù chỉ một giây phút?
Sau một khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn.
Thân thể như ngọn núi của ác quỷ đã tan biến.
Vô Hán Công ngồi xuống, ngồi thẳng trực tiếp lên vùng đất Phù Lục. Bụi bặm bay lên rồi lại hạ xuống.
“Chung quy ngồi ở nơi này không được vững chắc như ngồi ở hiện thế. Nhưng tóm lại cũng coi như là chân đạp đất rồi.” Nàng ta cứ thế nhỏ giọng oán trách một câu.
Ngồi xuống thoải mái đến nỗi ánh mắt của nàng ta cũng có chút hoảng hốt rồi.
“Ta đã cảm nhận được lời kêu gọi của Vạn Giới Hoang Mộ. Còn cả phần cuối của Ma Công... đúng là phần lực lượng khiến cho người ta phải say mê.”
Nhưng không đợi đến khi mấy người Khương Vọng kịp làm gì, nàng ta đã tự lắc đầu một cái, lau sạch sẽ cái loại say mê đó đi, ánh mắt trở nên thanh tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad