Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3330 - Tính toán cặn kẽ quá thông minh (1)



Chương 3330 - Tính toán cặn kẽ quá thông minh (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thật xúi quẩy!” Vũ Tín cau mày nói: “Chuyện xấu giữa Cổ Nan Sơn và Hắc Liên Tự ta đã nghe chán từ lâu. Đánh sống đánh chết cũng không có kết quả, sao một trong hai bọn họ không diệt đi?”
Hùng Tam Tư trầm giọng nói: “Lời này của ngươi có một chút phong phạm của Vũ Trinh Tôn Giả đấy, có thể thấy được đúng là có chính duyên.”
Vũ Tín hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Bất luận là Cổ Nan Sơn, Hắc Liên Tự, cái nào cũng có lịch sử xa xưa hơn Vũ gia thành Ma Vân của hắn ta. Hắn ta ở đây xem thường sự tồn vong của hai đại tông môn, đúng là khẩu khí quá lớn.
Hùng Tam Tư lại nói: “Việc đã đến nước này, cũng không còn gì khác để nói, cứ thế gặp chiêu phá chiêu đi. Ngươi cũng không cần sầu lo quá mức, ít nhất thì chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị từ trước, đây là ưu thế không ai sánh bằng.”
Vũ Tín vẫn không đủ lòng tin, nói: “Nếu Thử Già Lam tới đây lần này với mục đích không đơn thuần đúng như ngươi nói… Nói trắng ra là hắn ta cũng tới đây vì Thần Tiêu bí tàng, vậy có phải hắn ta cũng đã chuẩn bị từ lâu rồi hay không?”
Hùng Tam Tư nói: “Chuẩn bị sớm thế nào cũng không thể sớm bằng chúng ta được. Lúc lấy được thìa ngọc Thần Tiêu, Thử Già Lam còn chưa có tiếng tăm gì.”
Vũ Tín lại lưỡng lự nói: “Nhưng sau khi Thần Tiêu bí tàng mở ra, tình hình sẽ như thế nào, hiện tại không ai có thể nói chắc. Những việc chúng ta chuẩn bị cũng không biết là có tác dụng hay không…”
Hùng Tam Tư trừng mắt một cái.
Hắn ta hầm hừ nói: “Ít nhiều gì cũng có tác dụng. Không có công lao cũng có khổ lao, Vũ Trinh tôn giả có thể để Tiểu Vũ Trinh ta đây chịu thiệt thòi sao?”
“Bình tĩnh đi, không thể tự loạn trận cước.” Hùng Tam Tư nghiêm túc phân tích: “Hiện tại bọn họ ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối. Bọn họ có lòng giết ngươi, nhưng lại không thể phòng ta. Chúng ta vẫn có ưu thế.”
Vũ Tín chớp mắt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, sống lưng lạnh toát.


Vũ Tín đã quen tự mãn kiêu ngạo, lại liên tục gặp được thiên tài như Yêu Vương, cảm thấy danh xưng Ma Vân Tam Tuấn Tài đã không còn mấy oai phong.
Sài A Tứ ngày xưa nhát gan nhu nhược lại tự xưng danh hiệu Tật Phong Sát Kiếm, uy phong biết bao.
Gương mặt dính máu từ trên đài đi xuống, nghênh ngang tỏa sáng.
Bàn tới anh hùng thiên hạ, chỉ có ta và Cổ Thần.
Gã vừa kết thúc cuộc chiến này thì lại tiến vào vòng tuyển chọn từ 50 tới 24. Vòng tiếp theo chính là từ 24 tới 12. Vòng tiếp theo nữa cũng chính là vòng cuối cùng của thành Ma Vân – từ 12 tới 6.
Sở dĩ vòng cuối cùng nhất định phải lấy ra sáu danh ngạch chính là để gia nhập vào mười người đại diện cho thành Ma Vân tham gia thi đấu tại Thiên Tức Hoang Nguyên, bốn người còn lại đã sớm được định ra.
Theo thứ tự là Chu Tranh, Vũ Tín, Viên Mộng Cực, Khuyển Hi Hoa.
Mọi người không công nhận cũng phải công nhận.
Trong năm mươi yêu quái dự thi, phải chọn ra hai mươi bốn yêu quái tiến vào vòng tiếp theo, tất nhiên là sẽ có hai tên xui xẻo phải đấu nhiều hơn người khác một trận.
Không may, Sài A Tứ chính là một tên xui xẻo trong đó.
Nhưng may là gã có bảo kính bên người, chính là Cổ Thần vĩ đại.
Cuộc thi tiến hành tới giai đoạn này, Cổ Thần vĩ đại đã nhìn rõ tất cả đối thủ trên đài. Mỗi một trận chiến đều đưa ra ít nhất ba phương án chiến thắng cho gã.
Có thể nói sau khi lên đài, gã chỉ dùng một chiêu thức là có thể dẫm thẳng vào điểm yếu chí mạng của đối thủ. Quả thực là lấy thực lực mỏng như tờ giấy xông pha thẳng tiến thế như chẻ tre đi đến ngày hôm nay. Từng chịu tổn thương, từng gào thét đau đớn, cuối cùng vẫn có thể thắng.
Những yêu quái tiền bối chủ trì cuộc thi đều gọi gã là người chiến đấu tài tình nhất trong các tuyển thủ năm nay.
Viên Tiểu Thanh đi tới, dịu dàng lau vết máu cho gã.
Tiểu đệ Hoa Quả Hội đứng bên đường reo hò cổ vũ cho gã.
Lúc này cuộc đời của gã đã đi lên đỉnh cao, nhưng tương lai còn có thể cao hơn.
Vẫn còn hai vòng…
Hai vòng nữa là có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố rằng mình là một trong mười thanh niên đứng đầu thành Ma Vân, sánh ngang với Ma Vân Tam Tài Tuấn.
Chuyện vốn chỉ có trong vọng tưởng hão huyền, vậy mà từng bước đi vào hiện thực.
Viễn Cổ Yêu Hoàng vĩ đại chỉ từng nghe trong lời đồn đại, nhưng Cổ Thần vĩ đại trong kính là gã tự mình cảm thụ. Thật đúng là vạn cổ đệ nhất yêu!
Đừng nói bảo gã đọc kinh Phật, kinh gì gã cũng đọc được!
Từ nay cho tới vạn vạn năm về sau, Cổ Thần lão đại, ta lão nhị, trời lão tam!
Lúc này tiểu yêu dưới trướng tới gần, cắt ngang tưởng tượng của gã: “Hương chủ, ban nãy Hội chủ truyền lời tới, bảo muốn gặp ngài ngay lập tức.”
Sài A Tứ vô thức muốn nhíu mày.
Trước kia gã vẫn luôn ngưỡng vọng Hội chủ Hoa Quả Hội – Viên Ích Chi, nhưng hiện tại đã không còn mấy thiện cảm. Đó chỉ là một con rối giá áo túi cơm, dựa vào nghe lời hiểu chuyện mới có thể trở thành Viên gia Ma Vân, ngồi lên vị trí kia.
Luận về bản lĩnh, thật sự không so được thiên mệnh chi yêu như gã, so với nhạc phụ Viên Lão Tây của gã thì cũng kém xa.
Đã thế phẩm chất còn thấp kém, tướng ăn khó coi, các Hương chủ từ trên xuống dưới, có ai không oán ghét?
Cả ngày đắm chìm trong tửu sắc, ăn cho mập thây ra, trông như Trư Đại Lực vậy!
Nào có chút dáng vẻ nào của người ngồi trên ngôi sao?
Bây giờ cứ nghe thấy cái tên này là gã lại thấy phiền, không biết cái thứ ngu ngốc lòng tham không đáy này lại đòi lợi lộc gì.
Nhưng là một yêu tộc sắp bước lên tầng lớp thượng lưu, phải học được cách vui buồn không lộ ra mặt.
Cho nên gã vuốt lông mày, khiến cho mình trông có vẻ bình tĩnh thản nhiên, nở nụ cười: “Được, vậy dẫn ta đi gặp ngài ấy thôi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad