Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1203 Chương 3952

1203 Chương 39521203 Chương 3952
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên người hắn ta bị thương vài chỗ, cũng may là đều không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là trông có hơi chật vật.
Đây chính là trường hợp bị thương đầu tiên tại thế giới Phù Lục của thành viên thuộc Tảo Tu Hội Bạch Ngọc Kinh.
“Ngươi thế này?” Khương Vọng hỏi: “Phát hiện ra Ngao Quỳ rồi?”
Hí Mệnh đáp: “Gặp phải Ngao Quỷ hắn còn có thể về đây sao?”
“Cái ngọn núi rách nát gì thế này, bẫy nhiều ơi là nhiều! Đám người ở thế giới Phù Lục này muốn hại chết ai cơ chứ?” Bạch Ngọc Kinh không nén nổi bức xúc: “Ta đi chưa được trăm bước đã trúng hai mươi ba cái bẫy, dây leo gì cũng có, còn giấu kín kẽ, khó mà phòng bị!”
Hắn ta đánh giá nhóm Khương Vọng: “Các ngươi đều không bị gì sao?”
Rồi lại chậc một tiếng: “Kim Khu Ngọc Tủy tốt thật đấy”
Hi Mệnh đáp: “Có khi nào là chỉ mỗi mình ngươi gặp phải bẫy không?”
Bạch Ngọc Hà cười cười, không có hơi sức mà so đo. Đó là chuyện không thể nào, bốn người cùng nhau tới núi Thánh Thú, chia ra đi bốn phương tám hướng... Một ngọn núi lớn như vậy, sao chỉ có mình Bạch mỗ đây dẫm phải hố?
Khương Vọng như có điều suy nghĩ: “Người Phù Lục bày ra nhiều cái bẫy như vậy, nhất định phải có chỗ quan trọng nào đó”
Hắn hỏi: “Ban nãy ngươi ở đâu?”
“Phía Tây ngọn núi” Bạch Ngọc Hà đáp với vẻ vô tội: “Ta lo tập trung quan sát thế núi, kết hợp với thuật phong thủy mới tìm được nơi có phong thủy tốt nhất. Không đời nào có vấn đề”
Hí Mệnh nói: “Nơi có phong thủy đẹp đều là nơi chôn người chết, nhất là ở trên núi” Trước khi bọn họ lao vào đánh nhau, Khương Vọng đã vọt lên trước: “Đi qua xem một chút”
Bạch Ngọc Hà vội nói: “Chờ chút, trong hang đá này có cái gi mà các ngươi xem hết nửa ngày, ta còn chưa thấy được gì đâu đấy!” Sau đó co chân chạy vào trong.
“Âm!”
Có lẽ vì hòn đá lớn ở cửa động bị Tịnh Lễ đẩy ra, có lẽ vì không khí bên ngoài lọt vào trong hang đá, làm loạn trật tự, có lẽ lúc đám Khương Vọng tìm kiếm đầu mối trong hang động đã động tới cơ quan nào đó... Tóm lại là đúng vào lúc này, hang đá sụp đổ.
Tầng tâng đất đá vùi lấp hết thảy.
“Ta vẫn luôn rất may mắn” Bạch Ngọc Hà đứng ở cửa hang, cười nói: “Nếu chờ ta đi vào rồi mới sập thì chẳng phải là ta sẽ bị chôn sống sao?”
Khương Vọng: “Đi thôi”
Hí Mệnh: “Đi thôi”
Tịnh Lễ: “Đi thôi”
Bốn người đi về phía Tây ngọn núi, nhanh chóng tới được nơi có phong thủy đẹp nhất mà Bạch Ngọc Hà nói tới.
Đó là nơi cây cối mọc um tùm tươi tốt nhất trên núi Thánh Thú, gần như là tán cây liên tiếp tán cây, gió thổi qua, dập dờn như sóng biển.
Đôi mắt Tịnh Lễ khép hờ: “Ta bắt được một luồng sức mạnh Phật tính ở đây, rất yếu ớt, như dom đóm vậy."
Mọi người đều trở nên hăng hái, người Phù Lục không tin Phật, nơi này xuất hiện sức mạnh Phật tính, ngoại trừ dấu vết của người khất thực để lại thì còn có thể là cái gì? Nhưng cũng chính thời điểm này, mi mắt Hí Mệnh giật nhẹ một cái, lên tiếng nói: “Con chim của ta chết rồi, ở phía Đông”
Tịnh Lễ xắn tay áo, đột nhiên làm Nộ Mục Kim Cương: “Sư đệ, chúng ta mau đi giết rồng!”
Hí Mệnh lại nói: “Phía Tây, bốn con chim đều bị giết. Trước sau chênh lệch chưa tới một nhịp thở.”
Nộ Mục Kim Cương Tịnh Lễ chớp mắt: “Có bốn tên Ngao Quỷ?”
“Có lẽ ông ta tìm được người trợ giúp." Bạch Ngọc Hà luôn cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của vị tiểu thánh tăng này, chẳng lẽ đây là bí quyết thu Phật?
“Với tham vọng và tầm nhìn chả ông ta, thu mấy tên tín đồ có thực lực là chuyện quá đơn giản. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới đại cục” Khương Vọng tỉnh táo nói: “Chỉ cần ông ta tò đầu ra thì chắc chắn chạy không xong. Hiện tại chẳng qua chỉ đang cố tình bày ra trận thế đánh lừa mà thôi, chứng tỏ ông ta đang rất khốn quẫn. Cẩn thận cảnh vật xung quanh, đừng khiến ông ta chó cùng rứt giậu. Ngoài cái đó ra, không cần quan tâm gì khác”
Hí Mệnh gật đầu đồng ý: “Ông ta cũng biết chúng ta tới núi Thánh Thú, còn phát hiện chim rừng mà chúng ta tìm về. Đúng vào lúc này, ông ta lại không giả chết nữa, bắt đầu có động tĩnh... Ta cũng nghĩ nơi này có tin tức quan trọng nào đó. Ông ta không muốn để cho chúng ta phát hiện quá sớm, ông ta cần thời gian, ông ta muốn đánh lạc hướng chúng ta"
Kim Cương Nộ Mục của Tịnh Lễ biến thành mặt mày tươi tỉnh: “Sư đệ ngươi thật thông minh!”
Bạch Ngọc Hà trịnh trọng nhắc nhở: “Cạm bẫy ở đây rất hung, lại có liên quan tới sức mạnh đồ đằng, tương hợp với thế giới này, vô cùng kín kẽ”
Hi Mệnh chỉ ngón tro xuống, kiến đen lập tức hợp thành một chiếc thang trời, từ giữa không trung kéo dài tới trong rừng rậm, sau đó đột nhiên tản ra, tỏa đi khắp núi.
“Ăn hết những sức mạnh siêu phàm bám trên bẫy là được rồi”
Hắn ta lạnh nhạt nói: “Sức mạnh đồ đằng cũng khá bổ dưỡng”
Cơ thể kiến đen nhỏ nhẹ, khí tức sinh mệnh vô cùng yếu ớt nên khó có thể kích hoạt bẫy. Bọn chúng nhẹ nhàng bò qua rừng núi, nuốt chứng toàn bộ lực lượng mà các cường giả thuộc các bộ tộc trên Phù Lục để lại... Những cạm bẫy này coi như vô dụng.
“Mất đi sự tăng cường của lực lường Đồ Đằng, nguy hiểm gần như không đáng kể. Cho dù Bạch Ngọc Hà chân trần nhảy tế vũ bên trong bẫy rập, cũng sẽ không bị tổn thương gì” Hí Mệnh nhàn nhạt nói.
“Đợi đã, tại sao ta lại phải dùng chân trần nhảy tế vũ bên trong bẫy rập?” Bạch Ngọc Hà truy hồi.
“Để chúng ta xem thử xem, rốt cuộc những cạm bẫy này đang muốn phòng thủ bí mật øì. Khương Vọng phi thân hạ xuống, khí thế mười phần. Thuận tay vỗ nhẹ Hí Mệnh một cái, đẩy hắn ta tới vị trí đầu tiên.
Cơ quan Mặc gia, thiên hạ vô song. Hí Mệnh hắn ta mà không đi dò đường thì còn ai dò đường đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad