Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1227 Chương 3951

1227 Chương 39511227 Chương 3951
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hí Mệnh nói: “Luận đạo không có kết quả, diễn đạo không có kết quả, đấu pháp tại thiên ngoại, thế nhân không hay biết” Khương Vọng cảm thán: “Không được thấy tận mắt thật là tiếc”
“Mặc dù không biết quá trình cụ thể, nhưng trận luận đạo này hiển nhiên đã có sức ảnh hưởng rất lớn tới Cự Tử đời trước của tông ta” Hí Mệnh tiếp tục nói: “Vào năm thứ ba, cũng chính là năm 1995 Đạo Lịch, Cự Tử đời trước đã bắt đầu toàn diện thúc đẩy kế hoạch Khải Thần”
Gần như khiến cho Mặc gia suy yếu một cách toàn diện, khiến Nhiêu Hiến Tôn từ nhiệm, hoàn toàn có thể nói là thất bại, nhưng nó thật sự đã sáng tạo ra kế hoạch Khải Thần của ba con rối Chân Nhân “Minh Quỷ”.
Kế hoạch Khải Thần thật sự bắt đầu từ năm 1995 Đạo Lịch?
Kế hoạch hoành tráng này trải qua hưng suy của Mặc môn, qua hai đời Cự Tử, cách nay đã gần hai nghìn năm.
“Nói xa quá rồi.” Hí Mệnh nói: “Thái Hư Chân Quân nói “sơn hà là cảnh trong chậu, thiên hạ là đường vân trong lòng bàn tay, ông ấy có tư cách nói như vậy. Xác thực ông ấy đã tạo ra Thái Hư Ảo Cảnh, để một thế giới giả lập dung nạp vô số người sống trong đó, thời thời khắc khắc tỏa ra hàng nghìn hàng vạn lần sinh lần diệt... Có phải ngươi đang nghĩ, vì sao ta lại nhắc tới câu nói này của Thái Hư Chân Quân?”
“Vì sao?” Khương Vọng hỏi.
Kiến đen lúc nha lúc nhúc bò tới, gần như bịt kín lỗ hổng, cũng nuốt chửng âm thanh thoát ra ngoài.
“Ngươi không lấy làm lạ sao, về những bức họa trên tường này?” Hí Mệnh nói: “Nói là thời kỳ Man Hoang, khắp nơi trên thế giới Phù Lục đều là ác quỷ. Nhân tộc giới này chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng tập trung lại trên núi Thánh Thú, trở thành khởi nguyên của Nhân tộc Phù Lục... Rốt cuộc thì những ác quỷ kia có thuộc về Phù Lục hay không?”
Khương Vọng nhíu mày, tiện tay thêm một tầng ngăn cách ngoài âm thanh do lũ kiến tạo ra.
Hiện tại cho dù bọn họ ở đây đánh trống Quy Ngưu thì cũng không có ai nghe được. Hí Mệnh tiếp tục nói: “Ở hiện thế của chúng ta không có thánh cấm gì mà không có phép Yêu tộc ra vào, cũng không có bất cứ cấm chế thiên nhiên nào đối với Nhân tộc hay Hải tộc. Ý trời rộng lớn, mặc kệ ngươi là ai. Chẳng lẽ thế giới Phù Lục lại thiên vị Nhân tộc sao? Đám ác quỷ trải rộng khắp Man Hoang, vây quanh Thánh Sơn là thế nào? Thế giới Phù Lục thiên vị ác quỷ sao? Thánh cấm không cho phép ác quỷ lên núi là thế nào?”
Khương Vọng hiểu ra: “Ý ngươi là, lịch sử của thế giới Phù Lục cũng không phải tự nhiên, cái mà những bức họa trên tường này phản ánh không phải lịch sử bình thường. Có một ý chí nào đó đang quấy nhiễu tiến trình lịch sử. Thậm chí có thể nói, ke đó đang quan sát thiên hạ trong lòng bàn tay, từ nơi cao nhìn xuống sơn hà, chi phối sự phát triển của thế giới này."
Hí Mệnh chìa ngón trỏ ra, chỉ vào vách đá, dùng cách này để cảm nhận ngọn núi: “Từ bức họa trên đá có thể nhìn thấy, thời kỳ Man Hoang ác quỷ chiếm cứ thế giới Phù Lục, vây quanh núi Thánh Thú, biến Nhân tộc phù lục thành thức ăn chăn nuôi. Ta thực sự không nghĩ ra được, trong tình cảnh như vậy, Nhân tộc Phù Lục làm sao để xoay ngược tình thế, xuống núi và phát triển văn minh”
Khương Vọng nói: “Truyền thuyết về Thủy Tổ các bộ tại Phù Lục đều nói về những thứ như ngụm nước đầu tiên, ngọn lửa dau tiên, điệu múa đầu tiên trên thế giới, không có truyền thuyết về tranh đấu với ác quỷ. Tư liệu lịch sử sạch sẽ trống trơn. Trong đó có một khoảng trống rất dài”
“Cho nên...” Hí Mệnh hỏi: “Ác quỷ trên thế giới này, đi đâu rồi?”
Đây đúng là một vấn de đáng để suy nghĩ sâu xa, hai người đều trở nên trầm tư.
Hòa thượng Tịnh Lễ tụng kinh trong im lặng xong xuôi, như vừa tỉnh khỏi cơn mộng: “Các ngươi đang làm gì thế?”
Hắn ta là một người chuyên chú như vậy. Tụng kinh hóa nghiệp cho một bộ tranh trên đá đã trải qua không biết bao nhiêu vạn năm tội ác, đây quả thực là việc mà một hòa thượng bình thường có thể nghĩ tới. Bởi vì chẳng có chút ý nghĩa nào.
Đối với người sống hay người chết thì đều là như vậy.
Nhưng hắn ta nhìn thấy, hắn ta nghĩ tới, hắn ta sẽ cứ vậy mà làm, hơn nữa còn làm một cách chuyên chú mà thành kính.
Hắn ta vốn không phải kiểu người quan tâm tới việc có ý nghĩa hay không.
Sự yên lặng bị phá vỡ, Khương Vọng khoác vai Tịnh Lễ: “Niệm kinh xong rồi, có thấy dễ chịu hơn không?”
Tịnh Lễ ừ một tiếng.
Khương Vọng kéo hắn ta đi: “Đi, vào xem. Ngươi tăng ánh sáng lên chút đi”
Tịnh Lễ im lặng gia tăng ánh sáng của Phật quang sau đầu, sáng đến độ Hi Mệnh đi theo đằng sau phải ngoảnh đi vì chói mắt. Hang đá này vốn ẩn sâu trong ngọn núi, bị Tịnh Lễ phủi đi lớp bui thời gian, khai quật ra.
Nhưng ngoại trừ những bức tranh trên đá lần lượt xuất hiện thì không có chỗ đặc biệt nào khác. beu là mấy thứ như lò sưởi, búa đá, hết sức bình thường. Có lẽ ở thời kỳ xa xưa, nơi này từng là chỗ tụ cư của một bộ tộc khá lón, từng có huy hoàng ngắn ngủi trong giai đoạn mông muội, nhưng cũng đã trở thành lịch sử.
“Nói mới nhớ, Bạch Ngọc Hà đâu?” Khương Vọng đột nhiên hỏi.
Tịnh Lễ lắc đầu.
Hí Mệnh cũng lắc đầu: “Không nằm trong phạm vi tiếp xúc của kiến đen”
Hí Mệnh và Tịnh Lễ đều tìm được manh mối hữu dụng, chỉ riêng Bạch Ngọc Hà là đến một chút động tĩnh cũng không có. Nghĩ tới lịch sử huy hoàng của cái tên này, trong lòng Khương Vọng dấy lên dự cảm chẳng lành, vội vàng xuyên ra ngoài hang động, phát ra Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm.
“Bạch Ngọc Hà!”
“Bạch Ngọc Hà!”
Âm thanh vang vọng khắp rừng núi.
Nhĩ Tiên Nhân cũng tập trung tìm kiếm manh mối.
Không lâu sau, quả thực đã có phản hồi.
“GO đây này!”
Hí Mệnh, Tịnh Lễ và Khương Vọng đều đi về nơi phát ra âm thanh, lại thấy Bạch Ngọc Hà áo quân tả tơi, lấm lem bui đất đang lảo đảo bay tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad