Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2413: Một nhóm năm người rơi vào trước đường núi

Một vệt kiếm quang.
Một người như Thiên Ngoại Phi Tiên!
Y đương nhiên nhận ra Khương Vọng.
Đoán chừng người này từ nơi cách xa đây, lại xuyên qua thuỷ triều đen cuồn cuộn mà tới.
Kiếm khí khẽ ngâm, thoáng chốc áp chế âm thanh gió tuyết đầy trời.
Đó cũng không phải là thủy triều phổ thông, mà là ác niệm vô biên, là thuỷ triều đen kinh khủng mà chính y cũng không chắc mình đột phá được.
Mà Khương Vọng đã tới.
Phía sau hắn, một người, hai người, ba người, bốn người.
Bốn bóng người cùng hắn hợp thành một hàng, khí thế ngưng tụ thành một, giống như một thanh kiếm sắc bén hướng về vô địch, gầm thét, uốn cong nhưng có khí thế, trực tiếp xuyên thủng thuỷ triều đen vô biên! Đạo thuật mạnh mẽ đủ mọi màu sắc thuận theo kiếm phong mạnh mẽ mở ra, với sự ăn ý khó có thể tưởng tượng được, duy trì khoảng trống khổng lồ bên trong thuỷ triều đen, khiến Đấu Chiêu lần đầu tiên có thể thấy rõ ràng độ rộng lớn của thuỷ triều đen khủng khiếp này lại ước chừng hơn ba trăm trượng! Thuỷ triều đen tụ tập oán trùng, hồn quỷ, ác ý dày chừng hơn ba trăm trượng... Lại bị mạnh mẽ đánh xuyên qua! Y đã sớm được chứng kiến kiếm thuật của Khương Vọng.
Y cũng không kinh ngạc vì sự sắc bén của Trường Tương Tư, cũng biết rõ tính bền dẻo của Khương Vọng, lý giải phong mang của Khương Vọng.
Nhưng bốn người còn lại, đạo thuật phức tạp như thế, mạnh mẽ như vậy, lại trong loại hoàn cảnh cực đoan như thuỷ triều đen này, làm sao có thể điều động hoàn mỹ đến như vậy?
Gần như không tạo thành một chút xíu lãng phí nào!
Lực lượng của năm người hoàn toàn thống nhất lại cùng nhau, hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể tạo ra kỳ tích như thế này.
Đây rốt cuộc là công lao của người nào?
Lồng ánh sáng của ngọn núi trung tâm chỉ chống cự thuỷ triều đen, lại căn bản không ảnh hưởng người ra vào.
Một nhóm năm người rơi vào trước đường núi.
Đấu Chiêu thận trọng nhìn sang.
Tả Quang Thù, y biết.
Nguyệt Thiên Nô, y biết.
Một người gầy thường thường không có gì lạ, không có uy hiếp gì.
Ánh mắt của y tiếp tục di động.
Một nam nhân tóc rũ xuống, ánh mắt xa cách.
Gần như cùng một lúc, cũng nhìn về phía y!
Hai ánh mắt như thực chất va vào nhau.
Trên thân Đấu Chiêu, gần như tràn ra tia sợi kim quang như ứng chiến, bị y cưỡng ép ngăn chặn, thu liễm vào trong thân mình.
Trong mắt Vương Trường Cát cũng hiện lên một vệt kinh ngạc.
"Đấu Chiêu. Đấu Chiêu chủ động mở miệng nói. "Vương Niệm Tường" Vương Trường Cát đáp.
Người lạnh như y, khó được nói thêm vài câu: "Ta biết ngươi. Thật ra ta không có hứng thú gì với nơi này, ban đầu quyết định tiến đến, chỉ muốn tiếp xúc với người mạnh nhất cấp độ này một chút, xem ta còn có những điều nào không đủ mà ta không thể phát hiện ra. "Vậy ngươi tìm đúng người rồi. Đấu Chiêu chậm rãi nói.
Tả Quang Thù đằng đằng sát khí nhìn Đấu Chiêu, nhưng không nói lời nào.
Khuất Thuấn Hoa bị đánh tan trong chiến đấu chính diện lấy ba đối một, y không lời nào để nói, chỉ có thể tìm thiếu sót của mình.
Giờ khắc này lấy năm vây một, cũng sẽ không khiến y cảm thấy uy phong.
Một ngày kia, y đương nhiên muốn xả giận thay Khuất Thuấn Hoa, nhưng ỷ vào Khương Vọng, ỷ vào Vương Trường Cát, thì không tính.
Tâm khí người thiếu niên luôn luôn như thế.
Có người nhìn thấy khinh cuồng, có người nhìn thấy đáng yêu.
Thật ra bọn họ chỉ thuần túy mà thôi.
Gió thúc núi trung tâm.
Tuyết ép ngàn vạn dặm.
Giờ khắc này, Đấu Chiêu một cánh tay một đao, đứng quay lưng về phía đường núi, đối mặt với năm người vừa mới hạ xuống, không có vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại còn kích động: "Các ngươi, ai tới trước?"
"Thật ngại quá" Khương Vọng mở miệng nói: "Chúng ta chuẩn bị cùng tiến lên"
Đấu Chiêu:..
Đấu Chiêu không phải kẻ ngu, đương nhiên biết rõ y không đánh lại năm người này. Nếu không với tính cách của y, y căn bản sẽ không hỏi ai tới trước, chỉ tự xách đao xông tới.
Không thấy Tiêu Thứ, Sở Dục Chi dẫn theo một ngàn hai chiến sĩ Mao dân, chủ động tìm kiếm hợp tác, Đấu mỗ y cũng không chút do dự xách đao xông lên.
Thế cục như bây giờ, đối mặt với đối thủ như vậy... Thật ra cơ hội thắng trong xa luân chiến đã rất nhỏ bé.
Chỉ riêng một mình Khương Vọng, y muốn chiến thắng sau khi cụt tay, không bị thương chút nào là không có khả năng.
Mà trong những người còn lại, Nguyệt Thiên Nô đã không yếu ớt, Vương Niệm Tường kia càng làm người cảnh giác...
Chỉ có Đấu Chiêu y, mới có dũng khí luân chiến mấy người kia!
Y đã sôi trào chiến ý, quyết ý đột phá bản thân, liều chết chiến đấu liên tục, chém ra một cơ hội thắng xa vời kia.
Nhưng cái tên Khương Vọng này, thế mà ngay cả cơ hội xa luân chiến cũng không cho!
Vinh dự của thiên kiêu tuyệt thế ở đâu?
Kiêu ngạo ở đâu?
Quá đáng!
"Này" Khương Vọng đưa tay quơ quơ trước mắt Đấu Chiêu: "Đừng lo lắng. Thật ra ta cũng cảm thấy thắng như vậy cũng không vẻ vang gì, không bằng ngươi giao Cửu Chương ngọc bích của ngươi cho ta đi. Như vậy thì chúng ta cũng không cần động võ, thế nào?"
Một nhóm năm người bọn họ mạnh mẽ đâm tới suốt một đường từ núi Lưu Ba, gắng sức chạy tới ngọn núi trung tâm, mới phát hiện ngọn núi trung tâm đã sớm bị thuỷ triều đen trào ra từ Điêu Nam Uyên vây quanh.
Theo đề nghị của Vương Trường Cát, năm người bọn họ hợp lực, thử đánh xuyên qua thuỷ triều đen có thể xưng là kinh khủng này.
Khương Vọng cần bộc phát ra sát lực lớn nhất, lại kiên trì bền bỉ khai thác con đường phía trước. Vương Trường Cát cần kết hợp đạo thuật của bốn người, để bọn chúng hòa hợp lẫn nhau, đạt tới hiệu quả một cộng một lớn hơn hai. Để mỗi một phần lực lượng, đều đều tốn ở vị trí then chốt trong thuỷ triều đen bên. Việc này đương nhiên cũng không thể rời khỏi sự trợ giúp Tịnh Thổ lực của Nguyệt Thiên Nô.
Tả Quang Thù và Phương Hạc Linh chỉ cần thỏa thích đánh lên là đủ.
Khoảng cách tròn hơn ba trăm trượng, gần như mỗi một trượng đẩy tới, đều là nghìn lần vạn lần giao phong.
Mà mỗi một lần thắng lợi bọn họ thắng được, cuối cùng mới đánh xuyên qua thuỷ triều đen, đứng trên ngọn núi trung tâm.
Bọn họ khổ cực chạy tới như vậy, không phải đến luận bàn luận võ với Đấu Chiêu!
Muốn khiêu chiến cường giả, cơ hội rồi sẽ có.
Ngay từ đầu, mục tiêu Khương Vọng đến Sơn Hải Cảnh đã vô cùng rõ ràng –– giúp Tả Quang Thù lấy được Cửu Phượng chương.
Hắn cũng hoàn toàn không ngại để Đấu Chiêu nhìn thấy thái độ của mình.
1390 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad