Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1739: Luyện Hư Bát Cực Đao

Chương 1739: Luyện Hư Bát Cực Đao
Keng! Keng! Keng!
Tần Chí Trăn không ngừng xuất hiện rồi lại biến mất, chém ra từng nhát từng nhát đao tuyệt sát.
Mà tà áo xanh đang kia, không ngừng tung bay trên không trung.
Trên thực tế, Khương Vọng đang bị Tần Chí Trăn từng bước từng bước đánh lui, nhưng tư thế vẫn phiêu dật, tiến lùi phóng khoảng.
Đạp trên không trung, như đang đi dạo trong khu sân vắng.
Mặc dù Tần Chí Trăn đang chiếm thế chủ động, nhưng hắn ta lại không thể tạo ra tổn thất lớn hơn cho Khương Vọng!
Hơn thế nữa hắn ta phát hiện ra, cùng với sự tấn công ngày càng mãnh liệt của hắn ta, khả năng chống đỡ và phản kích của Khương Vọng cũng ngày càng chính xác hơn, gần như là lúc trường đao xuất ra, thanh kiếm kia cũng đã tới.
Hắn ta lấy trạng thái Ngũ Phủ Đồng Diệu đỉnh phong, đạp hư không mà đi, vậy mà cũng không gặt hái được hiệu quả khả quan nào!
Trong suy nghĩ của Tần Chí Trăn, Khương Vọng quả thực không phụ sự nổi danh của hắn, đúng là cường hoành vô song.
Trong mắt của những người quan chiến, hai người này đều là tuyệt đỉnh thiên kiêu, giao chiến cực kỳ xuất sắc, tuyệt luân.
Nhưng mà, những gian nan mà Khương Vọng cảm nhận được cũng chỉ bản thân hắn tự nếm trải.
Trên thế gian này.có ai, có thể ở trạng thái đồng cảnh đối mặt với Tần Chí Trăn mà không cảm thấy chút áp lực nào?
Trong trận chiến này, hắn và Tần Chí Trăn đã chuyển đổi liên tục giữa trạng thái công kích và phòng thủ với một tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Tình thế thắng và bại không ngừng lật chuyển, thiên biến vạn hóa.
Nhưng bây giờ, thời gian "Vạn Âm Triều bái" cũng đã qua mười sáu tức.
Điều này có nghĩa rằng...
Thời gian của Trạng thái Thanh Vân Tiên đã sắp kết thúc.
Môn đạo thuật gần với tiến thuật này, trộn lẫn giữa cảm giác về thanh âm của vị cường giả bí ẩn trong Hồng Mông Không Gian và Thanh Văn Tiên Điển được truyền lại từ Vạn Tiên Cung.
Tuy đạo thuật này được khắc ấn trong Nội Phủ, nhưng lại không thể dùng hết lần này đến lần khác được. Cho dù có bỏ mặc tất cả, dùng toàn lực để phục hồi, cũng phải tiêu tốn thời gian ít nhất là một nén nhang.
Nếu là vào lúc bình thường, thời gian một nén nhang không thể coi là quá dài, nhưng trong trận chiến giữa các tuyệt đỉnh thiên kiêu này, thời gian đó đủ để xảy ra cả ngàn lần sinh tử rồi.
Nếu không có sự gia trì của Trạng thái Thanh Vân Tiên, kiếm của hắn sẽ rất khó địch lại được đao thuật của Tần Chí Trăn. Chớ nói chỉ tới việc nhanh chóng bắt giữ được một Tần Chí Trăn đang di chuyển trong hư không.
Nhưng biểu tình của Khương Vọng vẫn bình tĩnh như vậy, ánh mắt của hắn vẫn kiên định như thế.
Mọi người nhìn theo thân ảnh áo xanh mang theo kiếm kia, đột nhiên hoảng hốt sinh ra một loại cảm giác.
Không có thứ gì, mà hắn không thể chiến thắng được.
Không có thứ gì, có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Tức thứ mười bảy.
Kiểu chờ đợi này thật là... lo lắng không chịu nổi, dày vò và đau đớn!
Người xem thì cảm thấy cực kỳ khó chịu, mà Tần Chí Trăn lại hoàn toàn không xuất hiện.
Hắn ta trốn trong hư không, không biết đang ở nơi nào.
Tay áo của Khương Vọng bay bay, hắn cầm kiếm quan sát xung quanh, mặc dù không nhìn thấy đối thủ, nhưng vẫn không thể buông lỏng bản thân.
Tức thứ mười tám.
Khương Vọng đột nhiên búng vào thân kiếm, trên không trung lớn giọng nói: "Đất Tề quốc có danh trà Bát Âm, mời quân nếm thứ!"
Tay trái hắn ấn xuống.
Đã đến thời điểm tức thứ mười chín của Trạng thái Thanh Vân Tiên.
Thu thu thu, thu thu thu!
Diễm tước bay vòng quanh thân Khương Vọng, đồng thanh kêu vang.
Sau đó tiếng cầm, tiếng chuông, tiếng đàn tỳ bà,... bát âm hợp tấu, đồng diễn hải triều.
Bát Âm Phần Hải mà Khương Vọng sáng tạo ra, cứ như thế phủ kín võ đài.
Thuật này là sự trộn lẫn của diệu trà bát âm, lại hòa thêm hải triều chính thanh, lại được sửa đổi qua sau khi hắn lấy được Trạng thái Thanh Vân Tiên, nếu như không bàn đến uy năng của nó, thì những âm thanh này như Thiên Âm rót vào bên tai, khiến người nghe cảm thấy sung sướng đến ngây ngất, có thể nói là kỳ diệu đến không thể tin được.
Những người Tề quốc nhìn lên võ đài, ai ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực.
Danh trà Bát Âm của Tề quốc, người Tề quốc đều cảm thấy vinh quang!
Đối với Khương Vọng mà nói, cân nhắc của hắn trong trận chiến này...
Là tạm thời thay thế Hỏa giới bằng Bát Âm Phần Hải.
Lấy phạm vi sát thương của nó, hạn chế thần thông Luyện Hư xuất quỷ nhập thần của Tần Chí Trăn.
Nếu Tần Chí Trăn muốn tấn công, hắn ta phải vượt qua biển lửa trước.
Cho dù đó chỉ là một sự trì trệ nhỏ bé không đáng kể, thì cũng có thể làm thay đổi hướng thắng thua của cả trận đấu.
Khương Vọng đang dùng cách này để bù đắp cho sự thiếu hụt Trạng thái Thanh Vân Tiên.
Chiến đấu không bao giờ là trò chơi của một người.
Gần như cùng lúc khi Khương Vọng xuất ra Bát Âm Phần Hải, bóng dáng của Tần Chí Trăn cũng ngay lập tức xuất hiện.
Bây giờ, Bát Âm Phần Hải đang lấy Khương Vọng làm trung tâm, nhanh chóng lan rộng ra bên ngoài.
Mà Tần Chí Trăn thì đang đứng ở vùng biên giới của võ đài, đối mặt với Khương Vọng qua diễm hải đang bành trướng một cách nhanh chóng.
Trong thân thể của hắn ta, năm nguồn sáng tỏa ra rực rỡ và chói lọi.
Cảnh tượng này gần giống với cảnh tượng lúc Hỏa giới hàng lâm lúc trước, Khương Vọng cũng bày ra đạo thuật có phạm vi bao phủ rộng lớn. Tần Chí Trăn cũng nhảy ra từ trong hư không, lựa chọn kéo dài khoảng cách với Khương Vọng.
Trận chiến đấu giữa hai người họ dường như lại một lần nữa bắt đầu.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, hai người này đều cực kỳ kiên định với sách lược chiến đấu của mình.
Đây là sự va chạm toàn diện giữa ý chí, lực lượng và trí tuệ.
Đối mặt với âm triều và diễm hải đang cuồn cuộn trào tới, Tần Chí Trăn dựng thẳng thanh trường đao, tăng cường lực lượng Ngũ Phủ, bổ thẳng đao xuống!
Đao chém mổ diễm hải âm triều.
Hắn ta dùng đao phân dòng Bát Âm Phần Hải.
Sau đó hắn ta chầm chậm lên tiếng: " Thiên Âm thật dễ nghe, làm tâm tình cực kỳ thoải mái"
Giọng nói của hắn ta chắc nịch, thể hiện rõ sự quyết tâm, không gì có thể thay đổi đươc.
Giữ chuôi đao bằng cả hai tay, di chuyển chuôi đao về phía bụng trái, hướng lưỡi đao theo đường chéo về phía trước bên phải, tiếp tục nói — *"Mỗ cũng có một thanh đao, mời quân giám định!"
Hắn ta dường như vẫn ở vị trí cũ đó, nhưng cũng dường như hoàn toàn không ở đó nữa.
Tay hắn ta giống như đang cử động, mà cũng giống như đang bất động.
Nhưng ánh đao đã phát ra, tiếng đao cũng vang lên.
Lưỡi đao đen như mực, đột nhiên chém ra từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn bao phủ Khương Vọng.
Nó là - Luyện Hư Bát Cực Đao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad