Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 4030

Chuong 4030Chuong 4030
1317 chữ
Chương 4030
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng...
Vĩ đại như Ngọc Hành tinh quân, thuận tay bảo vệ ta một chút thì cũng có sao? Từ bi của ngươi đâu?
Gần như cùng thời gian khi lão ngăn ở trước người Khương Vọng, Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công cũng đã giết tới, mặt cạnh sắc bén của nó trực tiếp cắt đứt vảy rồng, cắt tiến vào thân rồng!
Cũng được, chịu chút thương tích càng dễ có được đồng tình --- Ngay lúc Ngao Quy đang nghĩ như thế, bỗng nhiên cảm nhận được sự đau nhức kịch liệt truyền đến từ hồn phách, khiến cho thân rồng đang dừng trước người Khương Vọng phải ngửa mặt lên trời kêu gaol
Đau! Quá đaul
Trong sinh mệnh dài dằng dặc của lão, có gì mà chưa từng gặp qua? Lão đã từng kéo lấy thân thể tàn phế huyết chiến không lùi, đã từng chịu đựng đau đớn cực hình trên thế gian nhưng cũng chưa từng chịu đau nhức đến như thế!
Giống như là linh hồn bị bỏ vào đá ép, ép ra nước từng chút một. Sớm biết đau như thế, dù có nói gì lão cũng không đến cản. Trọc tặc Quan Diễn, cứu tai
Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công nhỏ hơn thân rồng cả vạn trượng, nhìn ra cũng chẳng lớn hơn hạt vừng là mấy. Nhưng vào khoảnh khắc nó cắt tiến vào cơ thể lão long, Ngao Quỳ gần như không còn cảm giác được thân thể của mình nữa, chỉ có đau đớn vô cùng vô tận, gần như phá hủy ý chí của lão. muốn chửi Thiên Phật, mắng Thế Tôn... nhưng lại không tìm được miệng.
Hả?
Trong chớp mắt sau đó, Ngao Quỳ có cảm nhận rất khác biệt. Sau khi chịu qua loại đau đớn đến cực hạn kia là sức mạnh phi thăng đến cực hạn, từ miệng vết thương trên sống lưng tản ra từng bộ phận trên thân rồng!
U quang ngưng tụ bên trong thân thể quỷ long, mọc ra từng cây gai ngược sắc nhọn, càng thêm dữ tợn, càng thêm lạnh lẽo, cũng càng thêm mạnh mẽ!
Tại thời khắc này, ánh mắt của lão đột nhiên trở nên hoảng hốt, lão đã không còn phân biệt được thứ đang quét sạch não hải là khoái cảm hay đau đớn, lão hoảng hốt cảm nhận được tương lai đang nhảy lên vô hạn... chính là phong cảnh trên đỉnh cao nhất siêu phàm mà bao nhiêu năm qua lão vẫn luôn đau khổ tìm kiếm!
Từ truy đuổi Hoàng Chủ ở Thương Hải, đến theo đuổi Tinh quân ở Sâm Hải Nguyên Giới, lại tới Phù Lục để thành tựu quỷ long. Lão luôn từng bước tính toán, lúc nào cũng phấn đấu nhưng lúc nào cũng lệch một bước.
Lão không phải kẻ nông cạn, cũng không thiếu thiên phú, không thiếu dũng khí nhưng luôn luôn thiếu một chút may mắn như thế!
Bên trong mắt rồng hơi có vẻ hoảng hót của lão, phản chiếu tắm bình phong tinh đồ, tinh tuyền sáng lạn phía sau bình phong, cùng Khương Vọng đang ở bên trong đó.
Tư thái của Khương Vọng nhẹ nhõm, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu, ngữ khí cũng đầy nghỉ hoặc: "Cần thận cái gì?"
Sự cáu kỉnh của Ngao Quỳ cũng đồng thời trở về theo sức mạnh, lão giận tím mặt, hiển hóa thành hình thái Long Ma đầu rồng thân người, nen ngay một quyền lên trên tắm bình phong tinh đồ kia: "Ngươi cẩn thận sống không quá thất đầu của Vô Hán Công! Cần thận ra ngoài bị xe ngựa đụng! Thằng nhóc thối vô tình vô nghĩa nhà ngươi!
Lúc nắm đắm ra, lão cũng hoàn toàn thanh tỉnh.
Cuối cùng biết được chất liệu của "Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công" kia là cái gì... Hiển nhiên là một mảnh vảy rồng! Mà lão lấy thân thể quỷ long, thôn tính ma công, thành tựu Long Ma.
Cũng có lẽ là Quỷ Ma Long đầu tiên từ trước đến nay!
Nắm đắm phủ kín vảy rồng nện vào tắm bình phong tinh đồ kia, nhưng lại chưa thể nen nát nó, chỉ khiến nó bị lõm vào một phần.
Không tốt.
Có lẽ là do chưa đủ hiểu về Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công kia, nên Ngao Quy phát hiện mình cũng không mạnh như suy nghĩ, mà Chân Quân mặc đạo bào tinh đồ kia lại đáng sợ hơn trong tưởng tượng rất nhiều!
Quyền kình vừa thu về, đồng thời, lão cũng vòng trở lại.
Chỉ để lại bên trên tinh đồ một vết quyền hơi lõm vào, ngay cả tuyền cũng chưa chạm đến, nói chỉ là làm bị thương đến nửa cọng tóc của Khương Vọng.
Quỷ Ma Long thân của lão mạnh mẽ quay người lặn xuống nước, xuyên qua lục địa, đâm vào u thiên mênh mông, chỉ để lại một câu: "Một quyền này chỉ là cảnh cáo! Tự giải quyết cho tốt đi, tiểu tặc!" Khương Vọng nhìn về phía tinh đồ dường như đang hơi lay động vì gió thổi, hơi sửng sốt, chờ đến khi hắn nhớ được nghệ thuật nhục mạ người khác của lão tăng Khổ Giác, chuẩn bị đáp trả... Ngao Quy đã biến mắt.
Quan Diễn một thân trường sam xanh nhạt lướt qua trước người hắn, chỉ để lại một câu: "Chờ ta ở đây." Người liền bước vào U Thiên, truy sát Ngao Quy! U Thiên u ám vô tận, nhưng y lại giống như một bông tuyết khắc ở giữa, không thể bị biến mắt!
Tinh đồ khẽ cuốn, ấn trở về bên trên đạo bào của Nguyễn Tù. Trâm cài mặc ngọc an đi tinh huy, nhìn khắp bốn phía, dừng lại lâu hơn ở Lý Phượng Nghiêu, rồi mới nói với Khương Vô Tà: "Cửu điện hạ, không sao chứ?"
"Không sao!" Khương Vô Tà tiện tay thu Hồng Loan thương, dẫn Tật Hỏa Ngọc Linh đi đến gần, tư thái thong dong, tự có khí độ hoàng tộc: "Vị đại sư vừa rồi kìa là mời được từ đâu? Sao lại vừa ôn nhu, lại vừa có sát khí như thé?"
"Là Ngọc Hành tinh quân Quan Diễn tiền bối." Khương Vọng giới thiệu: "Trước khi đến Phù Lục, ta đã gửi cho ngài ấy một bức thư." "Hóa ra là vậy!" Khương Vô Tà dừng một chút, vừa định nói ta cũng mời Nguyễn Giám chính tới, liền nghe thầy Nguyễn Tù nói với Khương Vọng: "Lần trước ngươi có nói với ta, hôm nay ta đã đến, cũng xem như đã lấy thù lao quẻ kia. Ngươi ta không còn nợ."
Khương Vô Tà ngây ngắn cả người.
Khương Vọng cũng hơi sửng sốt, vội vàng nói: "Vậy sao được? Ngài giúp ta bói quẻ, dùng sức cực sâu. Mà lần đến Phù Lục này ta hoàn toàn không ra sức gì cho ngài, sao có thể bằng nhau được?"
"Đến cảnh giới như ta, nguyên thạch vô dụng, ngàn vàng vô ích, nặng nhất là cơ duyên. Vừa rồi, mặc dù phải dừng bước bên ngoài tuyến thời gian, nhưng Vô Hán Công là thầy của vạn thế, mọi cử chỉ, mọi hành vi đều không he che giấu, ta cùng Quan Diễn đạo hữu đều nhận được lợi ích rất nhiều, đủ để trả cho quẻ kia rồi." Nguyễn Tù khoát tay áo: "Ngươi nên bớt cảm thấy gánh nặng đi, mới có thể đến gần Động Chân hơn!"
Lúc này Khương Vọng mới hiểu được, vì sao Vô Hán Công lại nói "Hai Diễn Đạo kia rất có ngộ tính".
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad