Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3719. Vô đề

Chương 3719. Vô đề



Chương 3719. Vô đề




Nhóm dịch: Thiên Tuyết

…  
…  
Tí ~ tách!
Một giọt máu của Nguy Tầm rơi xuống, xuyên qua đám ác vân dưới chân ông, rơi vào nơi vô cùng vô tận.
Trước mặt là đại quân như biển, là sóng gió kinh hoàng.
Phúc Trạch chiến thuyền to lớn vô song, nhưng dưới thế quân bao vây như vậy, cũng chỉ tựa như là một chiếc thuyền ba tấm nhỏ bé ọp ẹp, có thể đổ ngã bất cứ lúc nào. Có một vết nứt lớn ở chính giữa thân thuyền, nhưng không hiểu sao nó vẫn có thể miễn cưỡng dính lại với nhau.
Kỳ Tiếu dụng binh như thần, chiến lực của Nguy Tầm ông cũng không hề thua kém người khác, nhưng vẫn rơi vào tình thế bị đại quân bao vây.
Hai bên binh lực chênh lệch quá lớn, một khi bong bóng phô trương thanh thế bị đâm thủng, thì kết quả cũng chỉ là một sớm một chiều mà thôi.
Điều được tính là may mắn là... cũng không tính là quá sớm.
Sa Bà Long Vực bên kia, ước chừng cũng nên có kết quả rồi nhỉ?
Để tạo ra tính chân thực của cuộc tấn công vào Đông Hải Long Cung, Kỳ Tiếu đã huy động năm vạn Hạ Thi chủ lực ở nơi này, bổ sung thêm năm vạn dự bị nữa, tính tổng lại là thành mười vạn —— Hạ Thi quân của bà ta thường phân bố thành một nửa chủ lực chiến đấu làm chính, còn một nửa còn lại thì thay phiên nhau nghỉ ngơi, cho nên đây chính là tình hình quân sự trong trạng thái chiến tranh.
Bây giờ đã tử trận gần hết, lác đác còn lại rất ít.
Kỳ Tiếu, người đang mặc trên người bộ Tường Thụy chiến giáp, đứng trên Phúc Trạch chiến thuyền, khí tức sinh mệnh đang rơi xuống không phanh.
Sùng Quang và Dương Phụng, hai Chân Nhân cường đại, đã vội vã lao tới Sa Bà Long Vực để hỗ trợ ngay sau khi san bằng Nguyệt Quế Hải. Đây cũng là một chút tư tâm của Nguy Tầm, ông không muốn đệ nhất Chân Nhân của bổn tông cũng bị vùi lấp ở nơi này.
Vậy bây giờ thì sao?
Nguy Tầm hoảng hốt nhớ lại đại điển hải tế mỗi năm một lần, nhớ lại đài Thiên Nhai, nhớ lại những khúc điệu ca ai oán quen thuộc của những người dân vùng biển.
“Bầu trời bị mây che phủ, mờ mịt quay trở về.”
“Ta nguyện chấp trường anh, chống lại biển cả giận dữ…”
Năm ngoái là năm nào, đêm nay là đêm mấy?
Ông nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt không ngừng thay đổi màu sắc, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đôi mắt của Vô Oan hoàng chủ Chiêm Thọ!
Chiêm Thọ đang đến gần!
Thương tâm cũng chết.
Thương thân thể cũng chết.
Thương ý cũng chết.
Chớp mắt đã cả ngàn vạn năm, bể khổ sóng trào gào thét.
Chiêm Thọ chi đồng, tất cả đều là những người yểu mệnh!
Thế sự vô thường, có ai ngờ vì sao mình lại chết?
Ta Vô Oán Hoàng Chủ, cũng vô oán quyết nhữ sinh tử!
Đôi mắt luôn biến ảo đầy màu sắc kia, tựa như chứa đựng cả thế giới.
Nhìn thấy tức là có tồn tại.
Bao gồm cả chiếc chiến thuyền lảo đảo muốn ngã, bao gồm cả vị Trầm Đô Chân Quân vang danh thương hải và... một thanh kiếm xuyên qua cả thời gian và không gian!
Thanh kiếm này cổ sơ, dài tầm bốn thước, phía trên có khắc hai chữ ‘Trầm Đô’. Hai chữ này phản chiếu vô cùng rõ ràng vào trong ánh mắt của Chiêm Thọ, sau đó rọi ra kiếm quang diệu thế, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Lúc này, màu đỏ chuyển sang màu cam và màu cam chuyển sang màu vàng.
Trời đất khô héo, ánh kiếm cũng tàn lụi.
Ánh kiếm độc nhất chỉ thuộc về Trầm Đô tiêu tán từng tấc từng tấc một, thanh trường kiếm diệu thế này thu lại tạo thành một đường ngang bình thường trong tầm mắt, và Nguy Tầm cầm kiếm, cũng lại xuất hiện trong tầm mắt.
Nhưng cũng chính vào lúc này, giọt máu tươi từ trên người Nguy Tầm rơi xuống, rơi xuống một nơi vô cùng vô tận nào đó, cũng đã chạm đến ‘nơi vô cùng vô tận’ đó.
Đường rơi của nó vô cùng tự do, ngoại trừ trong đó có sự tồn tại của đạo tắc của bản thân Chân Quân, thì không còn bất kỳ dấu vết lực lượng nào được ban cho. Nhưng lại trùng hợp đến thế, nó lại rơi vào đúng điểm mà xung đột giữa các quy tắc trong vực này hỗn loạn nhất.
Cứ thế gây ra sự va chạm toàn diện của các quy tắc hỗn loạn!
Giống như tia lửa rơi vào chảo dầu, lập tức phát nổ.
Nơi này không phải là Đông Hải Long Cung, mà là giới vực bên ngoài Đông Hải Long Cung. Những binh phong của Nguy Tầm và Kỳ Tiếu tấn công vào Đông Hải Long Cung, rồi bị đẩy lui thẳng một đường ra ngoài, sau đó mới vừa đánh vừa lui tới đây, thẳng đến khi bị đại quân Hải tộc bao vây.
Mà những thay đổi do một giọt máu của Nguy Tầm gây ra vào thời điểm này, tuyệt đối không chỉ giới hạn ở một khu vực nhỏ. Sự bùng nổ của quy tắc giống như một tia lửa làm bùng lên ngọn lửa trong thảo nguyên, trong phút chốc ảnh hưởng đến toàn bộ giới vực!
Nếu quy tắc của một thế giới được so sánh với biển cả, thì giờ phút này chính là những gợn sóng lăn tăn đột nhiên dâng cao, trong phút chốc đã trở nên dậy sóng ầm ầm.
Nếu như giới vực này hoàn toàn sụp đổ thì cuộc vây hãm của đại quân Hải tộc cũng sẽ tan vỡ.
Hầu hết các chiến sĩ Hải tộc đều không thể sống sót trong một giới vực sụp đổ được. Vì Vô Oán Hoàng Chủ là vị chấp chưởng đại quân trong tay, nên trong khi điều động binh sát, ông ta đương nhiên phải gánh vác toàn bộ nguy hiểm cho cả đại quân. Ông ta muốn thay mỗi một chiến sĩ dưới quyền đối kháng với sự tan vỡ của giới vực, vì thế ông ta tất nhiên không thể giành ra quá nhiều lực lượng cho Nguy Tầm được.
Nhưng chính vào lúc này, một đôi giày ống mỹ lệ xuất hiện. Bản thân đôi giày ống kia cũng không có gì khác việt, điều đặc biệt nằm ở chủ nhân của đôi giày ống đó.
Đây là một vị nữ tử vừa cao vừa gầy, trên thân mình khoác một bộ tế bào thêu hoa văn kỳ quái, trên đầu đội tế quan màu xanh nhạt, nàng ta chỉ là bước ra, đi vào bên trong tầm mắt, tùy ý cởi đôi giày ống ra. Hết chương 3719.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad