Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3280 - Không xem Trang quốc là quốc (2)



Chương 3280 - Không xem Trang quốc là quốc (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đại tông sư vừa hỏi Thiên tử chúng ta có ở trong cung hay không. Quân vương một nước không thể tùy tiện hành động, Thiên tử Đại Trang đương nhiên đang ở trong cung!” Đỗ Như Hối nói, lấy ra một quyển trục màu vàng từ trong ngực, chắp tay nói: “Thiên tử vừa truyền lệnh cho ta, sai ta giao cho Chân Quân. Xin ngài bớt chút thì giờ xem xem.”
Ngô Bệnh Dã không nhận, chỉ nói: “Ta chỉ cho ngươi ba mươi nhịp thở, nếu Trang quân không đến, Tam Hình Cung sẽ xem là trốn tránh. Đến lúc đó ta sẽ làm những gì, đừng trách ta không nói trước!”
“Xin cho ta thay Thiên tử tuyên chỉ.” Đỗ Nhi Hối dứt khoát mở cuộn thánh chỉ ra, đọc: “Truyền chỉ cho Chân Quân Củ Địa Cung… Ngài tuy là Đại tông sư trong thiên hạ, chủ nhân thánh địa Pháp gia. Nhưng Trẫm là Thiên tử Trang quốc, phụng theo mệnh trời, cai quản muôn dân. Há là người mà ngươi gọi tới thì tới, bảo đi thì đi? Luận đức luận công, luận trách luận hình, Trẫm không gì không thể, mong hãy đưa công văn cho quan lại trước, rồi thương lượng sau. Như thế vừa không trái lễ nghĩa, vừa không vi phạm quy chế, chẳng lẽ không phải tinh thần Pháp gia?”
Áng văn này vừa có nhu vừa có cương, có thể nói là đầy đủ lễ tiết.
Mà Đỗ Như Hối trông thì một mực cung kính, nhưng thực ra lại không chịu lùi bước.
Trang quốc này từ trên xuống dưới, từ Trang quân đến Trang tướng đến một tướng lĩnh bảo vệ cửa cung, tất cả đều như một khúc xương cứng!
Nhưng trên mặt Ngô Bệnh Dĩ vẫn không có biểu cảm gia, gã làm việc theo pháp, xưa nay chưa từng quan tâm đến ánh mắt người khác, cũng không thèm để ý tới mấy cái trò lễ nghi màu mè đó, chỉ nói: “Mười, chín…”
“Đại tông sư.” Đỗ Như Hối không thong dong được nữa, sốt sắng nói: “Trang quốc ta luôn tôn trọng Tam Hình Cung, giữ gìn đại nghĩa Nhân tộc. Diệt yêu trừ ma, chống ngoại tộc, bao giờ cũng dốc hết sức mình. Không biết rốt cuộc ngài nhận được tin gì từ đâu mà lại sinh ra hiểu lầm to lớn đến vậy với chúng ta, đến nỗi phải đạp cửa nước ta? Có thể giải thích cho lão thần này một chút được không?”
Lời này của ông ta vừa thấu tình vừa đạt lý, vừa đứng trên đỉnh cao đạo đức, lại vừa có vẻ yếu thế. Khiến cho người ta không thể phớt lờ thỉnh cầu của ông ta.
Nhưng Ngô Bệnh Dĩ lại như không nghe thấu gì, giọng nói của vị Đại tông sư Pháp gia này vẫn luôn vừa lạnh nhạt vừa mang theo áp lực khiến người ta hít thở không thông: “Năm, bốn, ba…”
Tất cả mọi người đều biến, ông sẽ không thay đổi điều kiện của mình.
Rốt cuộc Hoàng đề Trang quốc có đang ở trong Trang vương cung hay không?
Thời gian không chút lưu tình trôi qua trong từng bước tính toán.
Pháp ý thấm vào thời gian, như hình thành dụng cụ hành hình lạnh lẽo nhất của thậm phán.
Lúc này, pháp trận bao phủ toàn bộ Trang vương cung đột nhiên biến mất. Giọng nói của Hoàng đế Trang quốc mà tất cả các cung vệ đều rất quen thuộc bỗng vang vọng khắp không gian, mang theo uy nghi rung chuyển đất trời.
“Nếu Đại tông sư đã nhất định phải gặp Trẫm… Vậy Đỗ tướng, mời Đại tông sư vào đi!”
Các binh sĩ bảo vệ hoàng cung thở phào một hơi.
Hiện tại Hoàng đế Trang quốc đang ở trong cung, còn có gan gặp mặt Đại tông sư Pháp gia, không sợ kiểm tra!
Đỗ Như Hối tránh sang một bên, lịch sự đưa tay với Ngô Bệnh Dĩ: “Mời.”
Ngô Bệnh Dĩ không chút kiêng dè, hất ống tay áo lên, bước vào cửa cung.
Ông bước qua cửa, vừa tiến thêm một bước đã tiến vào tẩm điện của Trang Cao Tiện, đối mặt trực tiếp với Thiên tử Trang quốc đang mặc áo ngủ thêu rồng.
Tuy đến từ Tây Cảnh, nhưng khi ở Trang quốc, đứng trong Trang vương cung, Ngô Bệnh Dĩ lại càng giống chủ nhân nơi này hơn, ánh mắt nhìn Thiên tử một nước trước mặt mình vừa lạnh nhạt vừa dò xét.
Tướng mạo Trang Cao Tiện chỉ như một người trung niên giàu sang phú quý, đương nhiên vẫn đẹp hơn rất nhiều so với Trang Thái Tổ xấu có tiếng. Khí thế của ông ta không mấy sắc bén, trông khá là vô hại.
Lúc này, hai người đang đứng trong cùng một cung điện.
Tất cả mọi quyền hành, quân đội, địa vị, chỗ dựa đều trở nên vô dụng vào lúc này.
Tu vi Diễn Đạo đủ để lấn át tất cả.
Nói cách khác, lúc này, Ngô Bệnh Dĩ mới là người thống trị tuyệt đối, sinh sát chỉ bằng một ý niệm.
Nhưng Trang Cao Tiện chỉ ngồi yên trên long sàng, duy trì tư thế đi giày, giọng điệu hiện hòa: “Mùa đông hơi mệt nên nằm một hồi.”
Đôi mắt tầm thường không có gì đặc biệt ngước lên, mang theo vẻ nghi hoặc, còn mang theo vẻ phẫn nộ kìm nén: “Chuyện gì mà Ngô tông sư lại bức thiết như vậy, ngay cả chờ Trẫm thay quần áo mà cũng không chờ được?”
Ngô Bệnh Dĩ không nói chuyện, chỉ nghiêm túc, chăm chú, tỉ mỉ đánh giá Trang Cao Tiện, xác nhận ông ta có phải bản gốc hay không.
Lúc này Đỗ Như Hối đã cho người lui xuống, một mình đi vào tẩm điện, nhưng chỉ đứng nghiêm một bên, không nói gì.
“Đại tông sư!” Trong ánh mắt không chút cảm xúc của Ngô Bệnh Dĩ, Trang Cao Tiện gằn giọng.
Ngô Bệnh Dĩ đã có được thông tin có tính chuẩn xác cao nên mới khẩn cấp liên hệ với Ngọc Kinh Sơn rồi tự mình tới Trang vương cung.
Nhưng Trang Cao Tiện đang ở trong tẩm cung, đương nhiên hiềm nghi có liên quan tới vụ án thiên tài Nhân tộc bị hại cũng tự động tiêu tan.
Đại tông sư Pháp gia cai quản Củ Địa Cung vẫn mang vẻ mặt vô cảm đó, nhưng khó tránh giọng điệu có hơi quan liêu cứng nhắc: “Ngày hai mươi tám Đông Nguyệt, ngươi ở đâu?”
Trang Cao Tiện đè nén lửa giận, nhẹ giọng nói: “Trong cung.”
“Ngày mười sáu tháng mười ngươi ở đâu?” Ngô Bệnh Dĩ lại hỏi.
Trang Cao Tiện đáp: “Trong cung!”
Ngô bệnh Dĩ hỏi lại: “Ngày mười sáu tháng năm, ngươi ở đâu?”
Trang Cao Tiện dứt khoát vung tay lên: “Đi truyền Khởi Cư Lệnh Sử, dọn Khởi Cư Chú của Trẫm tới đây, xem Ngô tông sư còn muốn hỏi cái gì, Trẫm sẽ kiểm tra đối chiếu cụ thể với hắn!”
“Ngô tông sư!” Ông ta vẫn ngồi ngay ngắn trên long sàng, tự mang theo uy nghi và khí độ của trung hưng chi chủ, nhìn thẳng vào Ngô Bệnh Dĩ: “Trẫm tôn trọng Tam Hình Cung, càng tôn trọng cống hiến của Tam Hình Cung đối với Nhân tộc, cho nên mới không để bụng ngài nghi ngờ quân vương, chịu khuất nhục mà gặp ngài! Nhưng nếu ngài vẫn cứ hỏi những vấn đề nhàm chán vô vị này, dù sao Trẫm cũng là người gánh vác đời sống muôn dân, xin thứ cho Trẫm không thể phụng bồi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad