Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1490: Từ là nhân gian thứ nhất lưu (5)

Chương 1490: Từ là nhân gian thứ nhất lưu (5)
Y lập tức lựa chọn cứu viện Triều Vũ. Chỉ cần bảo vệ được Triều Vũ, một đao kia của nàng ta đã đủ kinh diễm, mà còn có thể gây nên áp lực cho Trọng Huyền Tuân. Không hề nghi ngờ, đây cũng là lựa chọn tốt nhất trong cuộc chiến giờ phút này.
Nhưng Trọng Huyền Tuân đã sớm quay người đi. Dưới tác dụng của thần thông Trọng Huyền, y lại đụng vào Tướng Quỷ một lần nữa.
Bảo Bá Chiêu cứu Triều Vũ, Trọng Huyền Tuân xông thẳng đến Tướng Quỷ, hai chuyện này phát sinh đồng thời, đây là lựa chọn mà hai bên làm ra cùng một lúc.
Rất hiển nhiên, Bảo Bá Chiêu đã chọn sai.
Cái giá phải trả chính là...
Aml Tướng Quỷ cao lớn dữ tợn kia, trực tiếp bị Nhật Luân đập mấy đòn liên tiếp.
Trọng Huyền Tuân quả thực giống như đang rèn thép, lấy Nhật Luân làm chùy, nện thân thể Tướng Quỷ nát hơn nửa.
Trong khoảnh khắc, khôi giáp hóa thành huyết khí, toàn bộ thân thể cao lớn tan biến đi như khói.
Tướng Quỷ không e ngại năng lực trấn tà của Nhật Luân, nhưng sau khi thân thể đã bị nện nát, Binh sát bị đánh tan, nó vẫn bị Nhật Luân hừng hực đánh tan.
Nếu muốn tu thành cấp độ như bây giờ lần nữa, không biết Triều Vũ phải hao tổn bao nhiêu khổ công, trải qua bao nhiêu sát phạt.
Trong huyết khí mãnh liệt tiêu tán, Trọng Huyền Tuân cầm Nhật Luân trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn Bảo Bá Chiêu cầm roi trên không trung, và Triều Vũ vừa mới dừng lại sau lưng Bảo Bá Chiêu.
Nét cười trên khóe miệng của y vẫn còn, ánh mắt của y vẫn bình tĩnh.
Y nhẹ nhàng buông tay, Nhật Luân rít gào xông đến, phát ra ánh sáng vô tận, chính diện đón đánh hai người này.
Máu tươi đầy khắp cả mặt mũi, Triều Vũ lại không lau. Đau đớn mãnh liệt truyền đến từ thân thể, Triều Vũ cũng không để ý.
Nàng ta chỉ giấu thanh đao thẳng này ra sau lưng một lần nữa.
Nàng ta còn có thể vung đao, thì cuộc chiến đấu còn chưa kết thúc.
Mà trước Triều Vũ, Bảo Bá Chiêu dứt khoát trổ tay đánh lại một roi sắc bén, trực tiếp quất bay mặt trời nóng bỏng càng gần càng lớn!
Trong vòng thị sát của Thiên Mục, ánh sáng sáng óng kia thực sự quá chướng mắt —— Không đúng!
Đáy lòng Bảo Bá Chiêu phát sinh báo động. Y rõ ràng mình bị ánh sáng của Nhật Luân hấp dẫn sự chú ý, lộ ra sơ hở, tiếp theo tất nhiên sẽ nghênh đón sự tấn công điên cuồng của Trọng Huyền Tuân.
Y quyết định thật nhanh, trực tiếp nhắm chặt hai mắt, mở ra môn thần thông thứ ba của mình —— Vô Quang!
Thần thông này giống như tên của nó, chôn vùi hết thảy ánh sáng, hoàn toàn làm hỗn loạn phương hướng.
Trong lúc nhất thời, bóng tối bao phủ toàn bộ quảng trường, buông xuống.
Đây là bóng tối hoàn toàn không có ánh sáng, mất đi phương hướng.
Trong bóng tối này, chỉ có con mắt dựng thẳng ở giữa lông mày Bảo Bá Chiêu mới có thể nhìn rõ hết thảy.
Nhưng Trọng Huyền Tuân, lại biến mất trong tầm mắt y!
Đỉnh đầu!
Bảo Bá Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, quả nhiên thấy bóng người áo trắng kia giáng xuống từ trên trời.
Năng lực nhìn rõ của Thiên Mục càng thêm thấy rõ từng li từng tí dưới thần thông Vô Quang. Y rốt cục có thể hiểu được, vì sao dưới sự bao phủ của thần thông Vô Quang, Trọng Huyền Tuân còn có thể đi lại tự nhiên.
Là do thần thông Trọng Huyền của người này!
Xung quanh người Trọng Huyền Tuân, lực đẩy lực hút vận động mỗi giờ mỗi khắc, trong một giây đã có mấy trăm lần qua lại.
Hiệu ứng ngược do thần thông Trọng Huyền mang tới, trợ giúp Trọng Huyền Tuân khóa chặt phương hướng!
Bảo Bá Chiêu vừa nhìn rõ điểm này, một lực hút to lớn đã truyền đến từ nơi cao, như muốn kéo y lên.
Ánh sánh thần thông lấp loé, lực lượng dãy núi giữ lấy mình!
Bảo Bá Chiêu vừa dùng lực thần thông Bàn Sơn ngăn cản được lực hút đáng sợ kia, cố định thân hình trong không trung, bỗng nhiên quanh người y lại chợt nhẹ đi.
Lực hút kinh khủng kia bỗng nhiên biến mất.
Mà chính y bị lực lượng dãy núi to lớn của mình làm rơi xuống mặt đất.
Y mau chóng kéo dài khoảng cách giữa mình và Trọng Huyền Tuân—— cùng lúc đó, cũng kéo dài khoảng cách với Triều Vũ!
Chính vào thời khắc này, một bóng người áo trắng như tuyết đã xet qua trời cao, lại đối diện với Triều Vũ một lần nữa.
Mục tiêu của Trọng Huyền Tuân vẫn là Triều Vũ!
Trong bóng tối của Vô Quang này, bằng hiệu ứng ngược vô hạn của lực đẩy, lực hút, Trọng Huyền Tuân nhanh chóng tập trung vị trí của đối thủ.
Mà Triều Vũ giấu đao sau lưng, đứng bất động trong không trung.
Cùng lúc khi Trọng Huyền Tuân giáng xuống từ trên trời, một đường thẳng tắp được chém ra! Gần như xé ra một khe hở trong bóng tối của Vô Quang kia.
Triều Vũ cũng có thể bắt giữ được đối thủ trong hoàn cảnh của Vô Quang!
Có lẽ đây chính là mấu chốt để chiến thắng sao?
Xem từ thị giác của Bảo Bá Chiêu, một đao này của Triều Vũ không bằng một đao trước đó, nhưng cũng có thể hiểu được. Dù sao một đao như thế vốn là một đao hoàn mỹ đỉnh cao, tỉnh khí thần cùng quán triệt, không dễ dàng chém ra được. Hơn nữa, giờ phút này Triều Vũ lại còn bị thương...
Nhưng cho dù một đao này không hoàn mỹ bằng một đao trước, nhưng vẫn có lực sát thương cực kỳ hung ác.
Bảo Bá Chiêu vẫn gửi gắm hi vọng như cũ.
Nhưng hi vọng này... lại mau chóng tan vỡ.
Lại có một vật như viên bảo thạch tiêu tán trước người Trọng Huyền Tuân.
Vật tốt đẹp trên thế gian không kiên cố, lưu ly dễ võ, áng mây dễ tan.
(Nguyên văn: "Phần lớn vật tốt đẹp không kiên cố, áng mây dễ tan, lưu ly dễ vỡ" - Trích trong bài thơ "Giản giản ngâm" - Bạch Cư Dị)
Sự vật tốt đẹp tiêu tán, khiến người ta thương tiếc.
Nhưng đối với đối thủ trong cuộc chiến đấu, điều khiến người ta sợ hãi là loại thần thông bảo mệnh mạnh mẽ này... lại không chỉ có một lần!
Chỉ nhìn một cảnh này, Bảo Bá Chiêu đã kinh hãi như thế, Triều Vũ đối diện với Trọng Huyền Tuân có tâm tình thế nào, cũng có thể tưởng tượng được.
Mà trên thực tế, đối mặt với một đao không bằng lúc trước này của Triều Vũ, Trọng Huyền Tuân vốn không cần vận dụng thân thông bảo mệnh thêm nữa.
Sỡ đĩ y dùng...
Đương nhiên là vì giải quyết đối thủ trong thời gian ngắn nhất!
Đối với rất nhiều người, đây đã là trận chiến đấu đủ kinh diễm.
Nhưng với y... trận chiến đấu này đã kéo dài quá lâu!
Vào thời điểm một đường thẳng tắp kia tan võ, Trọng Huyền Tuân đã nắm Nhật Luân trong tay dò xét.
Dưới ảnh hưởng thần thông Vô Quang, Nhật Luân cũng mất đi ánh sáng của nó.
Hiện tại nó là một vật đen sì, tròn như cái mâm, mất đi vô hạn ánh sáng, cũng mất đi năng lực trấn tà, gần như bị thần thông Vô Quang khắc chế một cách hoàn mỹ... Nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến sức nặng và độ kiên cố của nó.
â Aml Nhật Luân nện vào trên trán Triều Vũ lần nữa, nên đến cả người nàng ta ngã sấp xuống đất.
Lần này, nàng ta đã không còn lực lượng dư thừa để ngăn cản nữa.
Toàn bộ thân thể bất lực đập lên phiến đá trên mặt đất, vỡ ra một khe hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad