Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2882 - Mạc Danh Kỳ Diệu (3)



Chương 2882 - Mạc Danh Kỳ Diệu (3)




Chương 2882: Mạc Danh Kỳ Diệu (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mới đầu, khi Khương Vọng mới gặp Tô Mộc Tình, hắn đã nói với Doãn Quan—“Biểu muội của ngươi thực sự rất yêu ngươi.”
Lúc đó, hắn không thể hiểu được sự lựa chọn của Doãn Quan. Khi đó, hắn đã tận mắt chứng kiến tình cảm của Tô Mộc Tình dành cho Doãn Quan, nàng ta đã lo lắng và rơi nước mắt vì y như thế nào.
Đương nhiên, lần này hắn cũng thấy được sự quan tâm quá mức của Tô Mộc Tình với một người khác.
Như Doãn Quan đã nói, không phải ai cũng có dũng khí để chiến thắng nhân sinh.
Hắn chỉ tò mò, một nhân vật như Doãn Quan, sẽ đối xử với cảm xúc của mình như thế nào.
Doãn Quan yên lặng nhìn Khương Vọng một lúc.
Lúc này, y đột nhiên ý thức được, người trước mặt này tựa hồ đều có mặt tại một số điểm nhân sinh mấu chốt của y.
Thật là một loại duyên phận mạc danh kỳ diệu.
Y tự hỏi bản thân, y không có bạn bè, và y cũng không phải là người sẵn sàng bộc lộ suy nghĩ của mình.
Nhưng có lẽ vừa rồi đã giết chết Triệu Thương và Triệu Triệt, có lẽ men rượu ở đây đã làm y say.
Có lẽ y thực sự muốn nói vài lời.
Y nói: “ta không mong đợi sự trung trinh không thay đổi của bất kỳ ai.
Ta nhìn thấy sự yếu đuối của tất cả con người.
Ta hiểu rằng không phải ai cũng có đủ can đảm để chiến thắng nhân sinh.
Nhưng ta cũng phải thừa nhận rằng, ta vẫn sẽ thất vọng vì điều này .
Có lẽ ta đã từng thích nàng ta, khi còn là một vị thiếu niên.
Nhưng dù có thích, thì giờ cũng đã kết thúc rồi.
Đối với ta, nàng ta là biểu muội của ta, là người cùng ta lớn lên. Hiện tại ta chỉ muốn bồi dưỡng nàng ta thật tốt, để nàng ta nhận thức rõ ràng được chân tướng của cuộc sống, để nàng ta có đủ sức mạnh để đối mặt với nhân sinh một mình, và sau đó cho nàng ta tự do.”
Nói xong mấy điều này, Doãn Quan lật ngược ly rượu của mình, không quan tâm suy sĩ của Khương Vọng là gì, gõ gõ vào mặt bàn nói: “Được rồi, chuyện nên nói hay không nên nói chúng ta cũng đều nói hết rồi. Khương hầu gia, ngài nên đi đi thảo nguyên của mình đi.”
Khương Vọng thần sắc có chút không hài lòng: “Thật ra ta cũng không vội.”
“Nhưng ta vội.” Doãn Quan nhìn hắn và nói: “Địa Ngục Vô Môn có rất nhiều đơn đặt hàng mỗi ngày.”
Khương Vọng chỉ đành cáo biệt một cách tiếc nuối.
Sau khi tách khỏi Khương Vọng, Doãn Quan cũng lập tức rời khỏi tửu lâu, đi một vòng thật dài, rồi lại xuất hiện ở một tiểu quốc khác.
Trong một tòa tiểu thành dân cư thưa thớt, Địa Ngục Vô Môn đã đặt một trụ sở ngoại vụ đặc biệt ở đây.
Đến ngày hôm nay, trong thế giới hắc ám này, Địa Ngục Vô Môn từ lâu đã là một chiêu bài cực kỳ nổi danh. Thập Điện Diêm La hung danh lẫy lừng, nhưng tổ chức này không chỉ có Thập Điện Diêm La, mà càng ngày càng có nhiều tổ chức đối ngoại phụ trợ. Trên thực tế, rất nhiều sinh ý đều có thể được xử lý bởi các phán quan quỷ tốt.
Đến bên ngoài một căn phòng bí mật, Ngỗ Quan Vương đang chơi đùa với những ngón tay của mình một cách nhàm chán --- tháo từng ngón từng ngón xuống, rồi lại lắp từng ngón từng ngón lên.
Bây giờ, ông ta đã dùng lại nhục thể của mình ở Ngoại Lâu Cảnh. Điều duy nhất không thay đổi, là cảm giác trì trệ giống như con rối.
Ngay cả Doãn Quan cũng không biết ông ta đang ở Ngoại Lâu Cảnh hay Thần Lâm Cảnh, là nam hay nữ, thân thể nào mới là chân thân thực sự của ông ta, hay thân thể thật sự của ông ta đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
Nhưng không thể nghi ngời, ông ta có thể phát huy chiến lực cấp bậc Thần Lâm Cảnh.
“Tình huống thế nào rồi?” Doãn Quan hỏi.
“Cũng kha khá.” Ngỗ Quan Vương tùy ý nói: “Lão đại, vết thương nghiêm trọng như vậy, chữa trị cũng quá không có lợi.”
Doãn Quan bình tĩnh nhìn ông ta: “Đã như vậy, tại sao ngươi không luyện gã đi? Ta đã cho ngươi cơ hội ở một mình rồi.”
Doãn Quan theo bản năng ngồi thẳng dậy, ngừng nghịch ngón tay:”"Ta chỉ nói như vậy thôi.”
Ông ta lại không ngốc.
Bây giờ Tần Quảng Vương dám để ông ta ở một mình cùng với một Bình Đẳng Vương đã bị thương, nhất định đã có biện pháp ngăn cản ông ta chạy trốn. Lần này đến Hữu quốc, mặc dù Tần Quảng Vương chưa bộc lộ hết thực lực, nhưng việc trấn áp Trịnh Triều Dương, cũng đủ cho thấy một góc về sự cường đại của y.
Ông ta hoàn toàn không nắm chắc khi đối đầu với y. Ít nhất bây giờ vẫn chưa có.
“Ta sẽ không yêu cầu các ngươi phải tương thân tương ái. Nhưng gã đã tham gia hành động, đã bỏ ra công sức, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhất định phải đạt được thứ gì đó. Đây là quy tắc lớn nhất của Địa Ngục Vô Môn.”
Doãn Quan giọng điệu đều đều: “Cho dù là đùa giỡn, cũng đừng để ta phải nhắc nhở ngươi đến lần thứ hai.”
“Ha hả.” Ngỗ Quan Vương ý đồ cười ngây ngô. Nhưng nụ cười của gã rất nham hiểm, giống khiêu khích hơn.
Vì thế gã ngậm miệng lại.
Doãn Quan bước vào phòng, Bình Đẳng Vương đang nằm lặng lẽ ở trong ... một chiếc quan tài vẫn còn đang bao bọc bằng máu tươi sền sệt.
Mặc dù rõ ràng máu tươi có tác dụng bổ khí dưỡng huyết, nuôi dưỡng lại nhục thể, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến Doãn Quan không khỏi cảm thấy câu nói của Ngỗ Quan Vương “ chỉ nói như vậy thôi” là giả.
Y vươn ngón tay ấn nhẹ, xác nhận mặt nạ của Bình Đẳng Vương vẫn chưa bị tháo ra, liền ngồi xuống bên cạnh gã, không nói lời nào.
Sở Giang Vương mang theo Tô Mộc Tình, vẫn là chờ y ở một địa phương bí mật khác, nhưng hiện tại y lại không muốn đi gặp.
Thay vào đó, y lại nghĩ đến một vị Đại Tề hầu tước gia nào đó.
Người nằm trong quan tài này đã giết hoàng đế Hữu quốc, đánh cắp quốc thế và đối mặt với kẻ thù. Lực lượng quốc thế mà người này cướp được, chính là phần thưởng cho chuyến đi lần này.
Không phải chính mạch của hoàng thất, mà lại có thể thao túng đế khí theo cách này.
Cùng với Đại Nhật Kim Diễm, thân phận của vị Bình Đẳng Vương của Địa Ngục Vô Môn này, đã gần như rõ ràng với vị Khương nào đó rồi.
Nhưng cái tên gia hỏa đó dường như không có chút phản ứng nào cả.
Y vốn định từ đó rồi hòa giải, nhưng cuối cùng lại không có cơ hội để nói.
Sau khi được phong hầu, sẽ có vài phần thành phủ rồi... Y mạc danh kỳ diệu mà nghĩ.
Y rất hiếm khi mạc danh kỳ diệu như thế.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad