Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1918: Tìm kiếm (1)

Chương 1918: Tìm kiếm (1)
Ngọc Kinh Sơn bên kia cần một buổi thẩm vấn công khai, mà hiện giờ vẫn không thấy tung tích của Triệu Huyền Dương.
Thế nào cũng không thể có chuyện bỏ bao nhiêu công thiết kế như vậy rồi lặng lẽ chôn Tịnh Thâm ở một nơi nào đó.
Chưa kể…
Tiểu tử kia rất cơ linh.
Nghĩ tới đây, Khổ Giác bùng lửa giận: “Cơ linh cái cục rắm ấy! Rời Tề quốc cũng không biết đường đến Huyền Không Tự thăm sư phụ, lại bị người ta bắt nạt!”
Lão càng nghĩ càng giận: “Chạy nhiều ngày như vậy mà cũng không biết để lại vài ký hiệu cho sư phụ mình chứ! Chỉ chút bản lĩnh này cũng có thể được gọi là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ à? Chờ ta gặp nó rồi, thế nào cũng phải đánh cho bầm môi tím mặt!”
Mắng mấy câu xong mới giải được chút hận, lão lại giương mắt nhìn ra phía xa xa.
Nhìn khắp cao nguyên Thiên Mã của Trường Hà.
Lão đã tìm kiếm tới tới lui lui giữa Trung Sơn quốc và Ngọc Kinh Sơn, lần lượt quét thần thức khắp nơi, nhưng vẫn còn sót rất nhiều nơi không thể xem kỹ.
Ví như những nơi hạch tâm quan trọng của các thế lực lớn, hoặc mấy nơi như hoàng cung, chắc chắn sẽ không cho phép lão tìm. Nếu lão muốn tới bí địa Lăng Tiêu tìm, thế nào cũng không thể tránh một trận với Diệp Tiểu Hoa.
Cũng may, Triệu Huyền Dương cũng không thể dễ dàng trốn trong những địa phương đó.
Ngoài ra, còn có một số nơi tương đối thần bí, từ xưa đến nay chưa từng được hé lộ với thế gian.
Tỉ như… cao nguyên Thiên Mã.
Tòa cao nguyên sừng sững tại bờ bắc Trường Hà này khá là dễ thấy, thế nhân đều biết. Nhưng không mấy ai có thể tiến vào trong đó, thấy rõ chân dung.
Phần lớn cũng chỉ là bay qua trên trời nhìn xa xa.
Đương nhiên, nó có quy củ và sự thần bí của nó.
Một mảnh cao nguyên hùng khoát như vậy, muốn giấu hai người chẳng khác nào giấu hai cây kim trong biển rộng, thật sự rất đơn giản… Liệu có khả năng Triệu Huyền Dương sẽ tới nơi này trốn không?
Khổ Giác vừa nghĩ vậy thì không thể kìm lòng được nữa.
Mặc dù lão vẫn thường khóc lóc lăn lộn om sòm, mặt dày quấn lấy, nhưng lão hiểu rất rõ, sẽ không ai dễ dàng bỏ qua cho lão nếu cứ tiếp tục truy tung không ngừng nghỉ.
Đổi cách nghĩ một chút thì, từ khi công bố tin kia trên Kính Thế Đài, nếu ròng rã ba ngày Triệu Huyền Dương vẫn không đuổi kịp Khương Vọng thì có nghĩa là gì? Chỉ e Khương Vọng đã được người Tề quốc tiếp ứng.
Hiện giờ, lão đã đuổi theo Triệu Huyền Dương ròng rã ba ngày rồi, với tu vi Chân Nhân đương thời lần theo một vị tu sĩ Thần Lâm mà vẫn không tìm ra được manh mối, làm sao lão không đoán được lúc này đại khái bên Cảnh quốc sắp mất kiên nhẫn rồi.
Thậm chí, trong nội bộ Huyền Không Tự cũng không thể đồng ý cho lão xen vào việc này.
Đương nhiên, phương trượng sư huynh chỉ vẻn vẹn gọi một câu, phát vài pháp lệnh triệu hồi cũng chẳng ảnh hưởng đén cảm giác của Khổ Giác lão – có nghe thấy đâu!
Chuyện Khương Vọng thông ma huyên náo cả thiên hạ.
Cảnh, Tề, Sở, Mục, còn cả một Huyền Không Tự nữa, đều liên lụy trong đó.
Trong phạm vi từ Trung Sơn quốc đến Ngọc Sơn Kinh có không biết bao nhiêu thế lực đang âm thầm đề phòng, nhất là các thế lực nằm trên con đường Triệu Huyền Dương đi, nhưng không có mấy ai có tâm tư xem trò vui.
Vòng xoáy khổng lồ liên quan đến các thế lực cao cấp trong thiên hạ như thế, không nói đến chuyện dính vào chết ngay, mà nhỡ không cẩn thận, thương gân động cốt cũng không biết đến đâu bắt đền đâu.
Không tham dự, không can thiệp, không tiếp xúc, là nguyên tắc của các thế lực lớn nhỏ dọc con đường này.
Đương nhiên, trước khi Khổ Giác tiến vào cao nguyên Thiên Mã đã bị người ta ngăn cản.
Ngăn lão là một người trẻ tuổi mặc quần áo tế tự Nguyên Thiên thần miếu.
Nếu Khương Vọng ở đây hẳn sẽ nhận ra được, mình có từng gặp người này trong Tam Phần Hương Khí Lâu của Hòa quốc một lát.
Nếu Muội Nguyệt ở đây, còn có thể gọi ra tên Nguyên Dã.
Toàn thân y có một loại khí chất cẩu thả rất tự nhiên.
Tu vi cũng chỉ đến Nội Phủ thôi, nhưng đối mặt với Chân Nhân đương thời vừa không sợ vừa không hoảng.
“Khổ Giác đại sư.” Y đứng trước mặt Khổ Giác, nói: “Không được tự tiện xông vào cao nguyên Thiên Mã.”
Khổ Giác trừng mắt: “Ta chỉ vào xem, không phải tự tiện xông vào!”
Vị tế tự trẻ tuổi ngẩn người, hiển nhiên chưa từng gặp vị Chân Nhân nào trợn mắt nói dối như vị trước mặt đây. Rất cân nhắc tìm từ một chút, y mới nói: “Không được tùy tiện đi vào xem cao nguyên Thiên Mã.”
“Ta không tùy tiện, ta rất nghiêm túc đi vào xem!” Khổ Giác lão tăng gạt một tay: “Tránh ra!”
Lão dễ dàng đẩy vị tế tự Nguyên Thiên thần miếu sang một bên, cách xa đến mười mấy trượng.
Khổ giác hiểu rõ, người trẻ tuổi kia có thể ngăn trước mặt mình đúng lúc như thế có nghĩa là những người này đã đề phòng mình không biết bao lâu rồi. Cao nguyên Thiên Mã quả thực chính xác là nơi không thể tùy ý ra vào, cho nên lão không lề mề nữa, ỷ vào tu vi đẩy thanh niên này ra, bay thẳng vào cao nguyên.
Nhưng chỉ một khắc, Nguyên Dã lại bay về chắn trước mặt lão.
Tu vi Nội Phủ cảnh chắc chắn không thể có được tốc độ và phán đoán như vậy.
Lúc này, vị tế tự trẻ tuổi của Nguyên Thiên thần miếu này tự mang bảo khí, mắt sáng thần quang: “Kinh, Cảnh, Hòa, ba nước cùng ước hẹn, không ai được đột nhập vào cao nguyên Thiên Mã! Khổ Giác đại sư…”
Giọng nói của y cũng có vẻ vang vọng xa xăm hơn: “Ngài chớ khiến tiểu tử khó xử.”
Nói là ba nước cùng ước hẹn, nhưng phóng mắt khắp thiên hạ đương nhiên chỉ có thể đem uy quyền hai nước Kinh, Cảnh ra dọa được, Hòa quốc thì là người quản lý cao nguyên Thiên Mã trên thực tế, xem như là người chấp hành ước hẹn này. Chức trách như vậy, khó trách y phải ngăn cản Khổ Giác.
Khổ Giác nhíu mày nói: “Thì ra ngươi chính là thần mệnh chi tử của thế hệ này, khó trách dám cản đường lão phu.”
Bỗng nhiên lão nghiêm sắc mặt, cả giận nói: “Hòa quốc các ngươi cũng dám khiêu khích Huyền Không Tự ta à! Giỏi lắm! Mới đầu lão tăng chỉ đi ngang qua, nhưng bây giờ xem ra, cao nguyên Thiên Mã này, ta không thể không xông!”
Nói xong, lão bắt đầu xắn tay áo, ngang ngược tỏ vẻ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Dù Nguyên Dã thân là thần mệnh chi tử, xưa nay cũng ít khi có lòng kiêng kị ai, nhưng lúc này cũng phải ngơ ngác.
Mình khiêu khích Huyền Không Tự từ khi nào rồi?
Ta chỉ thiếu bưng trà đưa nước cầu xin ông đừng có chọc phiền toái nữa cơ mà.
“Nếu ta có lời nào không đúng, ta nguyện ý xin lỗi đại sư.” Nguyên Dã nén giận nói: “Nhưng quả thực không thể tiến vào cao nguyên Thiên Dã.”
Nhưng rõ ràng Khổ Giác muốn lấy lớn hiếp nhỏ, cậy già lên mặt, không muốn phân rõ phải trái với y, chỉ hất tay lên: “Ngươi muốn đánh. Ta đánh với ngươi!”
Đến mức Nguyên Dã cũng phát hoảng, bắt đầu nghi ngờ bản thân. Chẳng lẽ vừa rồi mình không nói xin lỗi mà đã lỡ lời nói thật hạ chiến thư với lão à?
Bên kia, Khổ Giác đâu thèm nói nhiều, lột tay áo xông tới.
Lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên.
“Khổ Giác, ngươi còn muốn làm loạn đến khi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad