Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3788

Chương 3788
Diệp Thanh Vũ đương nhiên biết tại sao Vương Nguyệt Nhi nhất quyết muốn đưa Khương An An đi ngủ, nàng liển cắt đứt lời than phiền của tiểu nha đầu này: "Mặc dù muội đã khai mạch, nhưng thân thể vẫn chưa trưởng thành, đúng là cần ăn nhiều hơn và ngủ nhiều hơn... Vương Nguyệt Nhi đâu rồi?"
Khương An An vừa đi về phía trước, vừa lén lút liếc trộm sắc mặt của Khương Vọng, thấy hắn cũng không có ý phản đối, cô bé liền lập tức nhảy đến bên cạnh Khương Vọng và nắm lấy tay hắn. Khương An An vui vẻ ra mặt nói; "Tiểu Vương sư tỷ vừa lên giường liền ngủ, cho nên muội chạy đến đây chờ ca ca a!"
Diệp Thanh Vũ nhất thời không nói nên lời. Vương Nguyệt Nhi này!
Tuổi Khương An An còn nhỏ, còn ở thời điểm thân thể dần dần lớn lên, nhân thân tứ hải đều đang có quá trình tích góp bí tàng, tất nhiên cần phải ngủ nhiều hơn. Nhưng những tu hành giả ở độ tuổi như Vương Nguyệt Nghi này, từ lâu đã có thể thay thế giấc ngủ bằng tu hành.
Tuy nói tu hành khổ cực mà ngủ thì thoải mái, chỉ có một số ít người mới có thể chăm chỉ tu luyện ngày đêm, nhưng Vương Nguyệt Nghi ngươi còn đang phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nha!
Khương Vọng cúi đầu nhìn Khương An An, nhẹ giọng nói: "Muội biết hôm nay ta nhất định sẽ tới à?"
"Lần trước ca ca đáp ứng rồi mà!" Khương An An chắc chắn nói: "Chuyện mà ca ca đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được. Ca ca là nam tử hán mà!"
"Đúng vậy, ta là nam tử hán." Khương Vọng ôn nhu cười: "Vậy chuyện mà muội đã đồng ý với ta, muội có thể làm được không?"
Khương An An không nhớ rõ cô bé đã đồng ý với Khương Vọng làm cái gì, nhưng cô bé nhớ tới chuyện quan trọng hơn, nên dắt tay ca ca đi ra ngoài viện: "Tới, ca ca tới đây, muội có chuyện muốn hỏi huynh."
Khương Vọng nhìn Diệp Thanh Vũ một cái, sau đó ngoan ngoãn đi theo muội muội ra bên ngoài.
Hai huynh muội đi ra bên ngoài viện tử, dùng tường viện để ngăn cách tầm nhìn của Diệp Thanh Vũ.
Xuẩn Hôi ngoắc ngoắc đuôi đuổi theo phía sau, Khương An An dùng bàn tay nhỏ bé chỉ một cái, nó lại ngoắc ngoắc đuôi quay trở lại bên trong viện tử, giám sát Diệp Thanh Vũ.
Nhìn thấy dáng vẻ như tiểu đại nhân của cô bé, Khương Vọng có chút buồn cười nói: "Có chuyện gì bí mật mà cần phải giấu Thanh Vũ tỷ tỷ của muội vậy?"
Khương An An thở dài một tiếng, ra hiệu cho ca ca ngồi xổm xuống và thì thầm vào bên tai hắn: "Ca biết hôm nay là sinh thần của Thanh Vũ tỷ tỷ không?"
"Biết a." Khương Vọng gật đầu một cái.
"Vậy ca đã chuẩn bị lễ vật gì cho tỷ ấy chưa?" Khương An An nghiêm túc nói: "Muội thấy huynh ôm tỷ ấy, nhưng trong tay lại chẳng có gì ——"
Khương Vọng che cái miệng nhỏ nhắn của cô bé lại, có chút xấu hổ nói: "Nói cái gì vậy! Thanh Vũ tỷ tỷ của muội với ta chỉ là bằng hữu lâu ngày không gặp, chỉ nhẹ nhàng ôm một cái."
"Không nhẹ nha." Khương An An nháy nháy mắt: "Ôm rất chặt."
Khương Vọng không thể làm gì khác, chỉ đành lấy dáng điệu gia trưởng ra để nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con nên ít can thiệp vào. Muội không được phép nói linh tinh với người khác, nghe rõ không? Đặc biệt là mấy người đại tiểu Vương sư tỷ, Phương sư huynh rồi Viên sư huynh của muội."
Khương An An hừ một tiếng: "Muội còn lười nói ấy, còn không thể có nhiều hơn một cây tuyết hạc thủy!"
"Nhiều hơn ba cây tuyết hạc thủy muội cũng không thể nói." Khương Vọng trừng mắt.
"Biết rồi, biết rồi." Khương An An không nhịn được khoát khoát tay: "Người lớn các huynh thật đúng là phiền phức, cái này không được nói, cái kia cũng không được nói, có bản lĩnh thì đừng có làm nha!"
Khương Vọng bắt đầu móc tự thiếp (1) ra.
Bảng chữ mẫu Bảng chữ mẫu
"Tang tang tang tang..." Khương An An tự mình làm ra một khúc nhạc dạo, lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ dài, dùng cả hai tay trình lên, nịnh nọt nói: "Ca! Huynh nhìn xem!"
Khương Vọng bán tín bán nghi mở hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong hộp gấm, có một cây trâm cài tóc bằng vàng ngọc vô cùng xinh đẹp: "Đây là?"
"Muội dùng tiền của ca ca cho để mua thứ này, không phải dùng tiền Diệp bá bá cho đâu." Khương An An ngoan ngoãn nói: "Cho nên đây chính là lễ vật mà ca ca mua rồi."
Khương Vọng đưa tay ra xoa đầu cô bé: "Đây là lễ vật mừng sinh thần mà muội chuẩn bị cho Thanh Vũ tỷ tỷ mà, đưa cho ta rồi thì phải làm sao?"
Khương An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Muội sẽ tặng tỷ ấy con tiểu ô quy mà muội nuôi."
"Muội vẫn nên tự nuôi dưỡng con tiểu ô quy của mình đi. Ta cũng đã chuẩn bị lễ vật rồi." Khương Vọng tự tin mỉm cười: "Đừng có coi thường ca của muội chứ."
Nói xong, hắn lại đứng dậy đi vào trong viện tử.
Rốt cuộc, đến khi đi tới trước cửa, những bước đi tự tin của hắn mới lộ ra mấy phần do dự.
Sau đó hắn quay đầu lại cầm lấy hộp gấm trong tay Khương An An: "Ca giúp muội cất nó."
Lại đi vào trong viện... Diệp Thanh Vũ đang lặng lẽ đứng ở nơi đó.
Sáng trong hơn cả tuyết trắng, rực rỡ hơn cả ánh trăng.
Diệp Lăng Tiêu đặt nàng lên thần tọa của vân thượng, khiến cho nàng không nhiễm chút bụi trần, lại khiến nàng không ăn chút khói lửa nhân gian. Cho nàng tất cả mọi sự tốt đẹp của thế gian, hy vọng cả đời này nàng đều có thể khiết bạch thuần tịnh, vui vẻ và hạnh phúc.
Cũng khó tránh khỏi việc khiến nàng càng ngày càng xa rời chốn nhân gian.
Khương Vọng quả thực là một nhân tố bất ngờ, là một kẻ đắm mình trong biển máu bùn lầy.
Một người ở trên vân thượng, một người dưới tán phong, vốn hai bên không hề có chút giao điểm nào.
Cho dù là một thoáng kinh hồng trong sào huyệt của hung thú, thì tấm vân trung lệnh kia cũng đã già đi trong trần thế này. Với tính cách của Khương Vọng, thì có lẽ hắn cả đời cũng sẽ không bao giờ sử dụng đến nó.
Cho đến khi xích phong nhuốm máu, nàng tự đi từ trên mây tới...
Chỉ khi hình dáng của người nam tử này được phác họa trong đầu, thì trong đôi mắt của nàng mới nổi lên gợn sóng, mới có cảm giác chân thực của nhân gian.
Nàng luôn được yêu thương nên nàng cũng hiểu làm thế nào để yêu thương người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad