Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3801

Chương 3801
Bên trong phủ Phủ Bác Vọng Hầu.
Thập Tứ mở to đôi mắt ngây thơ pha chút mờ mịt: "Sao huynh ấy lại... Đột nhiên muốn đi?"
"Đột nhiên sao?" Trọng Huyền Thắng ngồi trên chiếc ghế được đặc chế, hơi đau đầu dùng tay ấn trán: "Huynh ấy đã có ý nghĩ này lâu rồi."
"Sao huynh ấy lại không tới hỏi chàng trước? Hiện giờ, ta cảm thấy rất... nguy hiểm." Trong lòng Thập Tứ, Trọng Huyền Thắng là người không gì không làm được. Dù cho trong lòng Khương Vọng có nỗi khó xử gì thì Trọng Huyền Thắng cũng luôn có biện pháp giải quyết.
"Không phải cảm giác, mà là thật sự rất nguy hiểm. Huynh ấy chạy đến sợi dây trên vách núi, hai bên đều là vực sâu vạn trượng. Một bước đạp sai, vạn kiếp bất phục." Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: "Mà đây chính là lý do huynh ấy không tới hỏi ta. Huynh ấy biết ta nhất định có thể ngăn cản huynh ấy... Ý huynh ấy đã quyết."
"Vậy rốt cuộc là vì sao?" Thập Tứ lại càng không hiểu: "Không đi không được sao?"
"Chuyện này phải nói từ đâu đây..." Trọng Huyền Thắng nằm ngửa xuống, nhìn lên bầu trời: "Lúc phạt Dương, thúc phụ là chủ soái, huynh ấy chỉ là một môn khách của Trọng Huyền gia, tu vi chỉ là Đằng Long cảnh, vậy mà mở miệng ngăn cản thúc phụ ta giết hàng quân, nói rằng những hàng tốt thuộc thành vệ quân Gia Thành kia là tù binh của huynh ấy, huynh ấy đã hứa sẽ tha cho những người kia không chết... Phải biết, người huynh ấy đối mặt lúc đó chính là Hung Đồ! Lúc đó, thúc phụ còn chưa biết huynh ấy là ai. Một tu sĩ Đằng Long Cảnh chỉ mới đến Tề quốc, còn chưa chứng minh được mình là ai, ai sẽ để ý đến lời của huynh ấy chứ? Nhưng chính huynh ấy để ý."
"Lúc phạt Hạ, huynh ấy cũng rất mơ hồ, ta thuyết phục huynh ấy thế nào, nàng cũng có mặt. Trong trận chiến tranh đó, suốt cả đoạn đường kia chúng ta vô cùng khắc chế, gần như không gây tai họa cho dân chúng vô tội, cũng không giết hàng binh một lần nào. Thực ra, ta chẳng thèm để ý giành được thắng lợi thế nào nhưng ta để ý cảm nhận của huynh ấy."
"Chỉ là thế giới này sẽ không xoay quanh Khương Vọng, không phải ai cũng đều sẽ quan tâm cảm nhận của huynh ấy. Những việc phát sinh tại Mê Giới lần này, không phải lần đầu tiên, cũng không phải là một lần cuối cùng. Càng về sau, mâu thuẫn sẽ càng lớn. Huynh ấy đi lên càng cao, càng không có cách nào cứu vãn."
"Nhưng vì sao ta lại nhiều lần khuyên nhủ huynh ấy mà không phải là khuyên huynh ấy rời đi sớm hơn một chút? Bởi vì ở lại Tề quốc là lựa chọn có lợi với huynh ấy nhất, điều kiện tiên quyết là huynh ấy hiểu được nên lựa chọn thế nào. Thuở ban sơ chúng ta đều có một trái tim mềm, sau khi lăn qua sỏi cát đá vụn, mới chậm rãi trở nên cứng rắn. Ta đang chờ quá trình trái tim của huynh ấy mặc giáp, chờ huynh ấy chân chính trở thành cao tầng của đế quốc, có thể ung dung đối mặt với những gì huynh ấy phải gánh vác, mà huynh ấy đã không thể chịu đựng được nữa."
"Nàng nói huynh ấy không biết trời cao đất rộng cũng tốt, nói đầu óc huynh ấy thiển cận cũng được. Huynh ấy chính là một người như vậy. Luôn có đôi chút... cố chấp không đúng lúc. Rất không hợp với thế giới này."
Thập Tứ nghe được cái hiểu cái không, nhưng nàng rất quan tâm đến người bằng hữu Khương Vọng này: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải giúp huynh ấy thế nào?"
"Bây giờ làm gì cũng không có tác dụng." Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: "Chúng ta chỉ có thể ngồi ở đây chờ kết quả."
Hắn ta chậm rãi cầm lấy tay Thập Tứ, để hai người có thể nghe được nhịp tim của nhau.
"Trong lòng nàng, trượng phu của nàng là người thông minh nhất thiên hạ, nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp vẹn cả đôi đường. Nhưng có một số thời khắc, biện pháp vẹn cả đôi đường... không tồn tại."... ... ...
Cung uyển sâu thẳm, bầu trời mênh mông không một tiếng nhạn kêu.
Bầu trời trống trải và những cung điện nối tiếp nhau, trải dài vô cùng vô tận bên trong tầm mắt.
Một đường xe ngựa chuyển thành kiệu rồi lại tiếp tục đi bộ.
Đi trên nền gạch hoang vắng, cỏ dại mọc đầy ở những khe hở.
Bạch y quốc hầu đi ngang qua cung Thanh Thạch.
Mái hiên xanh giăng đầy mạng nhện, chim sẻ bay trên mái ngói đỏ.
Trong khung cảnh hoành tráng của Tề cung, đây quả thực là một góc vô cùng điêu tàn.
Khâu Cát đi ở phía trước giải thích: "Chuyện ngài quyết đấu với Võ An Hầu, càng ít người biết thì càng tốt... mặc dù đã chẳng giấu được nữa."
Có rất nhiều con đường để đi vào cung, y đang giải thích tại sao lại lựa chọn con đường này.
Trọng Huyền Tuân hoàn toàn không quan tâm.
Y vẫn còn chưa tỉnh rượu, nên cũng không ngại khiến cho cái thế giới hoang mang thêm một trận nữa.
Đương kim thiên tử đã ngự trị được năm mươi tám năm, trong năm mươi tám năm này, ý chí của ông ta luôn bao trùm cả vùng bầu trời này. Nơi nào lưỡi kiếm chỉ tới, thì nơi đó sẽ là nơi mà hàng ngàn đội quân dẫm đạp lên. Nơi nào tầm mắt hướng tới, thì nơi đó sẽ là nơi mà hàng trăm vạn lòng dân hướng tới. Nhưng không phải ai ai cũng sẽ thuận theo ý của ông ta.
Mọi người ngoài miệng thì hô thánh thiên tử, nhưng trong lòng lại hoàn toàn bất đồng.
Ví dụ như Khương Vô Lượng của cung Thanh Thạch nhất quyết chủ hòa, ví dụ như Trọng Huyền Minh Đồ từ chối dẫn quân, ví dụ như Lâu Lan Công đã giương cờ phản loạn ở Minh địa...
Nhưng không một ngoại lệ, tất cả những người không tuân theo ý chí của thiên tử, cuối cùng đều không ai là có kết quả tốt.
Cho dù ngươi có là huân tước giỏi nhất, thống soái tài năng tuyệt thế, hay thậm chí là thái tử của cả một quốc gia.
Lịch sử lại một lần nữa chứng minh sự đúng đắn của đương kim thiên tử.
Lịch sử cũng đã nhiều lần giải thích làm thế nào mới có thể thắng được tâm của thiên tử, và đâu mới là lựa chọn đúng đắn khi đối mặt với đương kim thiên tử.
Ví dụ như Trọng Huyền Minh Đồ xuống biển tự giải thoát, Trọng Huyền Vân Ba tuổi xế chiều vẫn khoác áo giáp ra trận, Trọng Huyền Minh Sơn tử trận sa trường, Trọng Huyền Trử Lương nhất trận thành hung đồ... Cho đến khi Trọng Huyền Thắng lập mưu thành công ở đông tuyến, Trọng Huyền Tuân hoành hành ngang dọc ở Hạ địa. Thì lúc đó mới có câu 'hộ quốc danh tộc, vinh diệu tướng môn, tự xưng Trọng Huyền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad