Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1230: Đúng là một đứa trẻ tốt

Chương 1230: Đúng là một đứa trẻ tốt
Dựa vào cấm chế đặc biệt của nhà đá, có lẽ bà ta ở bên ngoài thạch thất sẽ không nghe được cuộc đối thoại bên trong, nhưng hiển nhiên bà ta cũng có cách của mình.
Không thể không nói, Bích Châu bà bà rất biết cách che giấu tâm trạng, không hổ danh là người cùng cạnh tranh nhiều năm với Hải Tông Minh.
"Nàng nói xin lỗi ngài" Khương Vọng dùng chút dư quang khóe mắt chú ý tới vẻ mặt của bà.
Quả nhiên ngoại trừ nỗi đau thương khó phân biệt thật giả, thì chẳng có gì nữa cả.
"Nàng là đứa trẻ tốt." Bích Châu bà bà im lặng một lát, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.
Thật sự trong lòng bà không có chút gợn sóng nào sao?
Khương Vọng không biết đáp án.
Chỉ là trước khi đi tới phiến cửa đá khổng lồ kia, không biết Bích Châu bà bà nghĩ tới điều gì mà bỗng nhiên nói rằng: "Những cai ngục vừa nãy đều là các trưởng lão có thực quyền của Điếu Hải Lâu lúc trước. Bởi vì nhiều nguyên nhân mà bị giáng vào đây. Sau khi chịu khổ một giáp (sáu mươi năm) thì mới có thể rời đi. Bọn họ vừa là người canh giữ, cũng là người bị canh giữ"
"Đối với phần lớn cai ngục, thì một giáp có nghĩa rằng tiêu hao hết sạch tuổi thọ. Gần như không thể nào ở bên trong ngục Tù Hải mà đạt được Thần Lâm. Có người kiên trì chịu đựng, cũng có người không chịu đựng được. Nhưng từng ấy năm cho tới nay, chỉ có một mình Tất Nguyên Tiết là cai ngục thực sự chạy đi được"
Bích Châu bà bà than thở: "Người kia thực sự là một quái thai."
Thứ tự của Diêm La Biện Thành Vương - Tất Nguyên Tiết trong Địa Ngục Vô Môn cũng không cao lắm, tên tuổi cũng không quá vang dội.
Nhưng thực tế lại là một quái thai thâm tàng bất lộ. Người đã thực hiện hành động vĩ đại thoát khỏi ngục Tù Hải - cái mà chưa một cai ngục nào làm được.
Khiến cho những cai ngục ở bên trong ngục Tù Hải kia nghe được tin tức của gã mà tâm trạng phức tạp.
Khiến cho Bích Châu bà bà đến giờ mỗi khi nhắc đến gã mà lòng vẫn còn kiêng kỵ.
Nhưng dù là nhân vật như vậy, thế mà lại chết một một cách dễ dàng bởi một cái tát của thủ lĩnh Đả Canh Nhân.
Hết thảy chuyện cũ rầm rầm rộ rộ của gã đều không thể tiếp diễn. Cũng như một giọt nước rơi vào trong nước, như một ngọn gió chìm vào trong làn gió, không một tiếng động.
Thậm chí nếu không tới ngục Tù Hải này một chuyến thì Khương Vọng cũng không biết người kia là ai, không biết quá khứ của gã, không biết sự lợi hãi của gã.
Điểm tàn khắc nghiệt nhất của thế giới này chính là ở đây, mà điểm đặc sắc nhất cũng là ở đây.
Thiên tài chưa chắc có thể trưởng thành, thiên kiêu chưa chắc có thể tỏa sáng.
Như là Liễu Thân Thông từng được ca ngợi là tuyệt thế thiên kiêu, cuối cùng chẳng phải lại trở thành một phần giải thích cho sự điên cuồng của Điền An Bình, trở thành một hạt bụi nhỏ trong lịch sử.
Khương Vọng luôn luôn dùng những tình huống này để cảnh giác chính mình, để cho mỗi một bước đi của mình đểu phải thật kiên cố.
"Bà bà." Đứng ở trước cửa đá khổng lồ, một giây cuối cùng trước khi rời khỏi ngục Tù Hải, Khương Vọng nói: "Nếu như ngài có cách gì để cứu Trúc đạo hữu thì nhất định nói cho ta biết. Chúng ta cộng lực cùng nhau làm thì có lẽ có thể làm cho độ khả thi cao hơn"
Đây là phép thử cuối cùng của hắn.
"Đương nhiên. Ta vẫn đang nghĩ cách." Bích Châu bà bà nói.
Nhưng cũng chỉ nói một câu này.
Sau đó, bà ta duỗi hai tay ra, bắt đầu di chuyển cửa đá lần nữa.
Khương Vọng cũng đưa ta ra trợ giúp, cùng bà ta hợp sức di chuyển cửa đá.
Cánh cửa nặng nề chậm rãi được nâng lên.
Ánh mắt trời ở bên ngoài lại chiếu rọi lên hai người lần nữa.
Một già một trẻ, đều lộ ra vẻ chân thành.
"Nếu như ngươi là Khương Vọng, ngươi sẽ phá vỡ cục diện như thế nào?"
Ổ trong Trúc Lâu, Bích Châu bà bà vừa xé thịt thành miếng nhỏ để cho bầy cá ăn, vừa tự hỏi tự trả lời.
"Trừ phi đại quân của Tề quốc tự đến đòi, nếu không thì việc cướp ngục cứu tù sẽ không thể thành công. Hắn cũng đã được chứng kiến trình độ phòng bị của ngục Tù Hải, chắc chắn sẽ không tự tìm chết"
Miếng thịt dính máu vừa rơi xuống bể cá đã bị lũ cá chia ăn hết sạch ngay lập tức, ngay cả máu cũng không thừa một tí.
"Cho nên thực ra hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghĩ cách nhờ vả nhân vật quyền lực trong nội bộ Điếu Hải Lâu, cũng chính là ta. Hắn muốn thông qua ta để tác động đến quy tắc Hải Tế, cho nên mới hết lần này tới lần khác giao thiệp với HÀ ta.
"Ố Tê quốc, hắn chỉ là một Nam tước nho nhỏ, đất phong cũng chỉ có một trấn, không có gì có thể đánh đổi. Nhưng hắn và công tử Trọng Huyền gia - Trọng Huyền Thắng là bằng hữu chí cốt, Trọng Huyền Thắng có thể điều động bao nhiêu tài nguyên?
Trọng Huyền Gia đồng ý trả giá bao nhiêu cho chuyện này? Đây là mấu chốt của vấn đề."
Bích Châu bà bà tiếp tục nói: "Nhưng thái độ của tiểu tử này cũng rất rõ ràng. Hắn đồng ý dùng bất kể tài nguyên gì để cứu Trúc Bích Quỳnh, nhưng nếu thật sự không cứu được, hắn chỉ hy vọng Bích Quỳnh có thể đi đoạn đường cuối thật thoải mái.
Tiền đề của thái độ này chính là vì hắn biết chuyện này gần như không thể hoàn thành. Vì thế hẳn là ta nên cho hắn chút hi vọng"
Ngón tay khô gầy từ tù xé thịt tươi, máu tươi cũng thuận theo đó mà nhuộm đồ cả bàn tay.
Nhưng bà không thèm để ý chút nào.
"Chuyện thế gian, duy chỉ có chữ "tình" nan giải. Người thiếu niên lại khăng khăng không thể hiểu, nên thường hãm sâu ở trong đó. Chắc chắn hắn đã yêu Bích Quỳnh, nên mới không đắn đo suy nghĩ mà làm như vậy. Ta chỉ cần cho hắn một tia hi vọng, hắn sẽ cố gắng thực hiện"
Bích Châu bà bà nói xong thì trực tiếp đi tới giỏ tre ở bên cạnh, lấy một miếng thịt to cố hai nắm tay của người trưởng thành lên, sau đó ném vào trong nước.
"Thực ra, có lẽ thứ có giá trị nhất mà hắn có chính là bản thân hắn. Dù sao ngay cả Hải Tông Minh cũng đều cực kỳ hứng thú với hắn" Bà ta nói tiếp.
Dưới đáy của bể cá siêu lớn, bỗng nhiên có một con cá năm màu thoát ra khỏi cây rong tươi tốt kia.
Năm đường kẻ với năm màu đỏ, đen, vàng, xanh, lam kề sát cùng nhau, giống như thể có một chiếc áo khoác diễm lệ quấn quanh thân vậy.
Hình thể cùng lắm chỉ dài bằng ba ngón tay, rộng bằng hai ngón tay, nhìn qua cứ như vật vô hại.
Nhưng khi nó vừa vọt tới, bầy cá vừa nãy còn tập trung lại một chỗ bỗng chốc tán loạn tứ tung, như là chạy trốn vậy.
Nó cũng không đuổi theo, chỉ ngậm lấy miếng thịt rơi xuống nước rồi bắt đầu ăn.
Hình dáng của nó rất nhỏ nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh, cứ cắn rồi lại nhai, chưa đến ba hơi thở mà đã cắn nuốt sạch sẽ miếng thịt còn lớn hơn so với cơ thể của nó.
Bích Châu bà bà thả tay vào trong nước, con cá nhỏ năm màu kia lập tức bơi tới, nó chậm rãi hút ngón tay của bà, hút đến mức không còn một tí huyết sắc.
Mà Bích Châu bà bà lại chỉ than thở: "Đúng là một đứa trẻ tốt"
Cũng không biết câu này là để chỉ con cá năm màu này, hay là để chỉ Trúc Bích Quỳnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad