Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3367. Thiên ý thâm hải xúc ám tiêu (3)



Chương 3367. Thiên ý thâm hải xúc ám tiêu (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hổ Thái Tuế đã chuyển tròng mắt, uy nghiêm nhìn Khuyển Thọ Tằng: “Trước đó ngươi nói ngươi nghi ngờ Sài A Tứ chính là hung thủ đã giết chết và tiêu hủy thi thể nhi tử Khuyển Hi Tải của ngươi. Vậy có tìm ra được những chứng cớ khác không?”
Khuyển Thọ Tằng nói: “Lúc đó, Chu gia Chu Lan Nhược đã ban bố một một nhiệm vụ tiền thưởng ở Phong Thần Đài để thu thập độc vật. Mà nhi tử Khuyển Hi Tái của ta vì ham muốn lương duyên, nên đã nhận nhiệm vụ đi vào núi... Lúc đó, Sài A Tứ cũng đã nhận nhiệm vụ tương tự. Và chính từ lần đó sau khi xuống núi, Sài A Tứ mới bắt đầu không che giấu bản thân nữa.”
“Có lẽ Sài A Tứ này đã không còn là Sài A Tứ chân chính nữa?” Thanh âm của Kỷ Tinh Không vang lên trong bóng tối.
Lộc Tây Minh nói: “Không đâu. Mặc dù bị Vùng đất Thần Tiêu ngăn trở, không thể nhìn thấu một cách rõ ràng, nhưng lời nói và thần ý của Sài A Tứ, đều nhất quán với thân xác của gã, không có chỗ nào không tương thích. Gã mới quay về từ Thập Vạn Đại Sơn bao lâu cơ chứ? Cho dù là một Chân Yêu giỏi về việc đoạt xác, cũng khó mà làm được đến mức như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.
Chân Yêu không làm được, Chân Nhân đương nhiên cũng không thể làm được.
Ban đầu Chu Ý muốn muốn đề cập rằng thời kỳ đó vừa khéo đang xảy ra đại chiến Võ-Nam, nhưng cũng vì thế mà từ bỏ.
“Vậy sao?” Giọng điệu của Hồ Thái Tuế rất nhẹ nhàng. Sau đó ông ta lại hỏi Khuyển Thọ Tằng: “Tất cả các yêu quái có liên quan đến Sài A Tứ đều ở đây, mà ngươi vẫn không hỏi ra thứ gì hữu dụng ư?”
“Không thể, miệng của chúng rất cứng.” Khuyển Thọ Tằng lắc đầu và nói: “Bởi vì xét đến việc mấy vị đại tổ còn muốn thẩm vấn, nên ta cũng không dám dùng hình quá nặng nề.”
Hổ Thái Tuế chậm rãi nhìn về phía Viên Tiểu Thanh, trong đôi mắt tràn ngập màu hổ phách, thâm sâu khó thấy, uy lực khó dò.
“Ta không cứng miệng, không cứng miệng! Ngài muốn biết cái gì, ta đều sẽ nói cho ngài biết!” Viên Lão Tây quỳ rạp trên mặt đất, khó nhọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt khẩn trương: “Ta sẽ nói cho ngài biết tất cả những gì ta biết!”
Hổ Thái Tuế dùng một giọng điệu đáng tiếc nói với ông ta: “Ngươi đã nói rồi…”
Vẫn đưa mắt nhìn thẳng về phía Viên Tiểu Thanh: “Bây giờ ngươi hãy nói cho ta nghe những điều ngươi biết xem.”
“Ta… ta…” Viên Tiểu Thanh vô cùng căng thẳng, ngập ngừng nói: “Tiều Sài ca và ta tình đầu ý hợp. Tiểu Sài ca… chính là Sài A Tứ, huynh ấy… luyện công rất chăm chỉ. Huynh ấy rất tốt bụng. Tất cả số tiền huynh ấy nhận được đều được phân phát cho thủ hạ...”
“Không phải mấy thứ này.” Hổ Thái Tuế tiếc nuối nói, ông ta thở dài: “Quên đi, ta tự mình làm.”
Ông ta tùy ý giơ bàn tay to lớn lên, thân thể mảnh khảnh của Viên Tiểu Thanh đã quỳ ở trước mặt ông ta, cả đầu đều bị bàn tay to lớn của ông ta đè xuống... Thân thể nhất thời trở nên cứng ngắc!
KHÔNG!
Viên Lão Tây giống như một con cá bị ném lên bờ, toàn thân cong ngược lại. Nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, cũng không thể tiến về phía trước!
“A, nàng ta thật sự cái gì cũng không biết.” Ngữ khí của Hổ Thái Tuế có chút kinh ngạc. 
Khi ông ta buông tay ra, thân thể của Viên Tiểu Thanh liền trượt xuống. 
Trong chốc lát, thân thể mảnh dẻ biến thành xác chết, nhan sắc trẻ trung bị nghiền nát thành cát bụi. 
Không kịp nói một câu trăn trối, thậm chí còn không kịp để kêu lên một tiếng kêu đau đớn.
Lúc này, Hổ Thái Tuế cảm nhận được sự giằng co từ phía Viên Lão Tây, cảm nhận được lực lượng Thần đạo thuần khiết đang dâng trào, nên ông ta cố ý thả lỏng kiềm chế, có hứng thú nhìn sang——
Viên Lão Tây già nua vô dụng đang khóc lóc, trông thật thảm hại và ghê tởm. 
Ông ta phát ra những âm thanh giận dữ, đau đớn và oán giận từ sâu trong cổ họng, từ sâu thẳm trong trái tim mình.
“Vạn cổ tới nay, ai mà không chết một lần?”
“Đời cũng thế mà thôi, yêu hận đều không còn tồn tại.”
“Ngươi ta tất cả đều vô diện mục, đều do chúng sinh tô vẽ mà thành!”
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông ta không hề gọi tên nữ nhi của mình, cũng không hề rơi lệ. 
Bởi vì trên thế giới này đã không có hi vọng, bởi vì lý trí đã không thể dẫn đường đến bất kỳ khả năng nào cả, ông ta chỉ có thể đặt niềm tin vào mờ mịt, ông ta chỉ có thể đặt niềm tin vào... Thần!
Thể xác và linh hồn của ông ta đang bị đốt cháy, tất cả đều là vật hiến tế, cung hiến cho vị thần linh cổ đại trong truyền thuyết. 
Ông ta không cầu xin sức mạnh để trả thù, vì ông ta biết rằng điều đó là không thể. Cho dù là Tôn Thần cao nhất của Thần đạo, thì cũng không thể ban cho ông ta lực lượng trả thù một Thiên Yêu được. 
Càng tỉnh táo lại càng đau đớn. 
Lúc này ông ta chỉ muốn chết.
Cho dù đốt hết mọi thứ để tự hủy, ông ta thậm chí cũng không thể làm tổn hại đến một góc áo của Hổ Thái Tuế được.
Cho dù bí mật của ông ta nhỏ nhặt không đáng kể, thông tin tình báo của ông ta cũng không thể giúp ích gì cho Hồ Thái Tuế, thì ông ta cũng sẽ mang theo bí mật và thông tin tình báo của mình, kiên quyết chết đi! 
Đây là đòn phản kích hèn mọn của một tiểu yêu yếu đuối như ông ta.
Nhờ nỗ lực truyền giáo trong khoảng thời gian này, thần lực Vô Diện mênh mông ngay lập tức tràn ngập cơ thể ông ta. 
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ lại dừng lại. 
Thiên ý chính là ý của ta.
Thiên Yêu quyết định mọi thứ. 
Nếu muốn ngươi chết, thì ngươi không được phép sống.
Nếu đã muốn ngươi sống, thì ngươi không thể chết!  
Ngươi không có quyền lợi sống sót, cũng không có quyền tự do để tự sát.
Hổ Thái Tuế không có chút cảm xúc nào, vẫn tủy ý khoát tay, giơ tay lên ấn lên trán Viên Lão Tây... Thân thể đang dâng trào thần lực mênh mông, đột nhiên cứng đờ, run rẩy, sau đó ngã xuống.
“Diêm La Thần viễn cổ?”
“Địa Ngục chi chủ, Diêm La chi quân, Thích Khách chi thần?”
“Biện Thành Vương?”
“Trong thời đại huy hoàng, địa ngục Yêu Tộc tương ứng với Thiên Đình yêu tộc?”
Hổ Thái Tuế cuối cùng cũng bật cười: “Thú vị!”  Hết chương 3367.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad