Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 813: Đế thất (2)

Chương 813: Đế thất (2)
Khương Vô Tà lại không chút buồn bực. Khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười nhiễm chút tà khí: "Khi ở bí cảnh Thất Tỉnh Lâu, hình như ta đứng hàng tỉnh vị thứ ba, ngươi đứng thứ mấy?"
Sắc mặt Lôi Chiêm Càn lập tức đen xì, âm thanh lạnh lùng nói: "Vậy thì hôm nay Cửu hoàng tử phải xem cho kỹ, ta nên đứng thứ mấy!"
Vào lúc bọn họ nói chuyện, cung nữ xinh đẹp bên cạnh đã bóc vỏ nho xong, dùng ngón tay ngọc nhỏ nhắn đưa đến bên miệng Khương Vô Tà.
"Hừ hừ" Khương Vô Tà thỏa mãn cắn một viên: "Bản cung rửa mắt mong chờ"
Lôi Chiêm Càn hừ lạnh một tiếng, tự đi lên đài diễn võ.
Lôi gia cần danh tiếng thiên kiêu của hắn ta, bản thân hắn ta càng cần hơn nữa.
Sau khi trở về từ quận Đại Trạch, hắn ta đã nhấn mạnh nhiều lần, thất bại ở bí cảnh Thất Tinh Lâu là bởi vì Trọng Huyền gia không tiếc vốn gốc để trả giá và vì thủ đoạn chẳng ra gì của Khương Vọng.
Từ tận đáy lòng hắn ta cũng quả thật nghĩ như vậy.
Cũng chính vì thế, khi đối mặt với trận ước chiến công khai của Khương Vọng, hắn ta tuyệt đối không lý do gì để cự tuyệt.
Hắn ta đương nhiên biết rõ Khương Vọng đã có được thần thông, đồng thời đã chính diện đánh bại Vương Di Ngô. Nhưng chuyện này cũng không thể làm dao động lòng tin của hắn ta.
Mặc dù Vương Di Ngô có thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng theo hắn ta thấy thì kẻ kia cũng chẳng ghê gớm gì mấy.
Đệ nhất Thông Thiên Cảnh từ xưa đến nay thì có ý nghĩa gì? Còn không phải chỉ là một Thông Thiên Cảnh thôi sao?
Là vì Lôi Chiêm Càn hắn ta không cố gắng áp chế chính mình, nếu không thì chưa chắc không phá vỡ được giới hạn ở Thông Thiên Cảnh.
Khi Vương Di Ngô còn đang nỗ lực phá vỡ giới hạn ở Thông Thiên Cảnh, hắn ta đã đột phá hai phủ, lấy được thần thông Lôi Tỷ!
Hiện tại Vương Di Ngô và Khương Vọng song song gõ mở Nội Phủ, mà nội phủ thứ ba của hắn ta đã ở trong tầm mắt.
Hắn ta thừa nhận Khương Vọng quả thật có thiên phú, nhưng ở Nội Phủ Cảnh, hắn ta đã kinh doanh lâu hơn! Tính toán đâu ra đấy thì thời gian Khương Vọng đột phá Nội Phủ cũng không đến một tháng. Trong thời gian ngắn như vậy, hắn có thể khai phá Nội Phủ tới trình độ nào?
Khương Vọng giẫm lên Vương Di Ngô nhất chiến thành danh, hắn ta lại giãm Khương Vọng trở về, cũng rất hợp lý.
Lôi Chiêm Càn hắn ta tuyệt đối không phải những Nội Phủ tầm thường kia, không có lý do gì sẽ thua.
Dưới đài.
Một người tu sĩ im hơi lặng tiếng đẩy Trương Vịnh ra, tiến đến bên người Khương Vô Khí, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ đi chuẩn bị ghế bằng gấm cho điện hạ, không biết điện hạ muốn nếm thử đồ ăn thức uống nào?"
Gương mặt Trương Vịnh không có biểu cảm gì, ánh mắt y rơi trên người Khương Vọng trên đài, cũng chỉ quét qua rồi thôi.
Khương Vô Khí khoát tay cự tuyệt: "Người khác ngồi như vậy được, thì sao ta không ngồi được?"
Hắn đương nhiên nhìn thấy sóng ngầm ở giữa các thuộc hạ nhưng cũng không tỏ thái dộ.
Sau khi ung dung ngồi xuống ghế gỗ, hắn bất đắc dĩ lắc đầu với Khương Vô Tà: "Sao các người vừa thấy mặt đã làm ầm ĩ rồi?"
Khương Vô Tà cười: "Hoàng đệ, có phải ngươi không quản được vị biểu ca này không? Sao ta đang nói chuyện với ngươi, mà hắn muốn xen vào liền xen vào? Ha ha, quả thực không có chút quy củ nào"
Hắn ta đang tích cực châm ngòi quan hệ nhưng Khương Vô Khí chỉ ấm giọng nói: "Tuy nói không quy củ không thành quy phạm, nhưng nếu quá chú ý quy củ, thì không có tình người rồi. Cửu ca, mặc dù chúng ta sinh ra ở nhà đế vương, nhưng bên cạnh không phải chỉ có tôi tớ"
"Đi đi" Khương Vô Tà không kiên nhẫn khoát tay: "Sao ngươi giống ông cụ non thế, suốt ngày bắt được cơ hội là muốn giảng bài cho ta? Không biết ai là ca ca nữa"
"y.."
Khương Vô Khí cười khổ, im lặng, nhưng lại không nhịn được che môi, ho nhẹ hai tiếng.
Vẻ không kiên nhẫn vẫn chưa tan đi trên gương mặt Khương Vô Tà, nhưng hắn ta liếc Khương Vô Khí một cái, âm thanh chậm lại.
"Ngươi... khá hơn chút nào chưa?"
Có lẽ là đã quá lâu chưa nhận được lời hỏi thăm như vậy từ vị ca ca này, Khương Vô Khí lộ ra chút vui vẻ: "Đệ rất khỏe!"
Mười ngày trước, Thái Hư Huyễn Cảnh.
Nơi luận kiếm, Khương Vọng và Tả Quang Thù đứng đối mặt nhau.
"Ngồi xuống nói chuyện" Khương Vọng đặt mông ngôi dưới đất, lên tiếng.
Tả Quang Thù nhìn xung quanh một lượt, đứng bất động.
Bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, vốn không tồn tại khái niệm như sạch sẽ hay bẩn thỉu, nhưng hiển nhiên y không thể tiếp thu được việc cứ ngồi trên mặt đất như vậy.
Nhưng một người đứng, một người ngồi, lại có vẻ nhìn xuống từ trên cao, không quá lễ phép.
Cuối cùng y nửa ngồi xổm.
"Đối thủ mà ngươi nói đó, điểm mạnh nhất của hắn là g?" Tả Quang Thù hỏi.
Trên bản chất, y là một thiếu niên rất đơn thuần. Khương Vọng lấy cớ luận bàn đạo thuật, thỉnh thoảng so đấu với y một trận, rất dễ dàng thân quen, ngẫu nhiên còn cùng nhau thảo luận vấn đề tu hành. Đối với Khương Vọng, những kiến thức của đệ tử danh môn này đã trợ giúp được hắn khá nhiều.
Hắn hấp thu hết thảy tri thức mà mình có thể nhận được như đói như khát, nên vững chắc cơ sở cho chính mình. Đương nhiên, đến bây giờ, những kiến thức và kinh nghiệm mà hắn có cũng có thể trợ giúp đối phương.
Nhưng giữa hắn và Tả Quang Thù lại chưa từng trò chuyện về Tả Quang Liệt.
"Lôi Tỷ, ngươi biết không?"
"Có danh xưng "một tỷ ấn thiên địa, ta là chủ nhân lôi điện" Tả Quang Thù nói thẳng: "Người của Lôi gia Tề Quốc? Nghe nói nhà bọn họ xuất hiện một thiên tài nắm giữ thần thông Lôi Tỷ. Kinh quốc cũng có một người nắm giữ thần thông Lôi Tỷ, nhưng tuổi đã rất lớn, chắc hẳn ngươi không thể trêu vào. À, người nổi danh chỉ có hai người này. Không có danh tiếng gì thì ta không biết"
Người xuất thân từ danh môn đỉnh cấp, kiến thức quả nhiên bất phàm.
Khương Vọng rất kinh ngạc: "Kinh quốc và Tề Quốc, một nước ở phía bắc, một nước ở phía đông. Sở quốc cách xa như vậy, ngươi cũng quan tâm được à?
Điều hắn kinh ngạc không phải Tả gia có thể thu thập được những tin tức này, mà hắn thấy, Tả Quang Thù là thiếu niên, chắc hẳn không rành thế sự, không quá giống kiểu người sẽ đi quan tâm nhân tài nước khác.
"Chủ yếu là thiên tài trẻ tuổi của các quốc gia, ta cần phải quan tâm" Đây không phải là bí mật lớn gì, Tả Quang Thù nói thẳng: "Ta phải chuẩn bị cho Hoàng Hà Hội"
"Hoàng Hà Hội?" Trong lòng Khương Vọng tràn đầy mờ mịt.
Nhưng Tả Quang Thù hiển nhiên hiểu sai ý: "Đến lúc đó, có lẽ chúng ta có thể đối đầu ngoài đời thật"
Nét mặt của y hơi kích động, hiển nhiên vô cùng chờ mong việc được chiến đấu cùng Khương Vọng ngoài đời thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad