Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3395. Tự có kẻ đến sau (2)



Chương 3395. Tự có kẻ đến sau (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tất cả các yêu quái ở đây đều cảm nhận được, cũng không thể không cảm nhận được.
Lúc này, tiếng chuông vang bao phủ thần sơn vậy mà lại bị một âm thanh khác che lấp hoàn toàn.
Âm thanh nói...
“Đọa! Đọa! Đọa!”
Không trung Vùng đất Thần Tiêu và thành Ma Vân trở nên hỗn loạn một cách kỳ diệu.
Vết máu trên mặt Dương Dũ mờ dần, hắc văn lại nổi lên.
Nhưng điểm ác liệt thật sự của Phật văn màu đen này không phải Phật thể của y.
Mà là hư ảnh Tri Văn Chuông treo lơ lửng trên bầu trời.
Đến lúc này, mưu đồ của Hắc Liên Tự mới chính thức nổi lên mặt nước.
Kỷ Tính Không mắng Thiền Pháp Duyên đứng ngoài sân gian lận, nhưng đó chính là mục đích của ông ta. Ông ta nhiều lần ám chỉ Thiền Pháp Duyên không thể rời đi, nhiều lần quấy rối Tri Văn Chuông theo kiểu không đau không ngứa... Không đau không ngứa, tương đương với làm bản thân tê liệt.
Trên thân Thử Già Lam được một luồng sức mạnh cường đại nào đó hô ứng.
Lúc này, Phật quang màu đen hoàn toàn áp chế Phật quang màu vàng.
Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương còn đang tỏa ánh sáng kia, cả ba chương đều đang ở cách đó không xa.
Thử Già Lam tìm kiếm cực khổ bao lâu, lúc này lại không thèm nhìn lấy một cái.
Phật có thượng cầu, trung cầu, hạ cầu.
Hạ giả giết Dương Dũ, trung giả Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương, thượng giả Tri Văn Chuông!
Trở thành thượng giả, cần cầu gì nữa?
Hắn ta nhìn hư ảnh Tri Văn Chuông, vô cùng thành kính, dang rộng vòng tay vô cùng nhiệt tình... Hắn ta dốc hết tất cả, ôm lấy thứ mà mình cầu mong. Theo động tác của hắn ta, trên không trung cũng sinh ra hư ảnh pháp tướng khổng lồ, dán lên Tri Văn Chuông...
Chợt thấy hòa thượng ôm chặt chiếc chuông!
Dương Dũ tất nhiên là không cam lòng, lập tức tới tranh, ánh sáng vàng vô biên điên cuồng bùng lên.
Nhưng máu thịt của Thử Già Lam mọc ra cánh hoa hắc liên, từng cánh từng cánh tàn lụi. Hắn ta tàn lụi, ánh sáng vàng ngoài thân Dương Dũ cũng tàn theo!
Thời khắc này, Thử Già Lam hoàn toàn hi sinh bản thân, mệnh hồn đều suy.
Chỉ còn tiếng thì thầm trong hắc liên, tiếng thì thầm đột nhiên biến thành tiếng quát: “Ta không thành Phật, tự có kẻ đến sau!”
“Keng!”
Tri Văn Chuông chấn động!
Thiền Pháp Duyên trên thành Ma Vân hộc máu, mí mắt muốn rách cả ra.
Sự hy sinh của Thử Già Lam cho Hắc Liên Tế Pháp Đàn, hỗ trợ cho Kỷ Tính Không, tạo nên đường hầm sức mạnh. Lợi dụng tính đặc thù của Vùng đất Thần Tiêu, hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ giữa Tri Văn Chuông và Cổ Nan Sơn!
Thiền Pháp Duyên mưu tính hết thảy, muốn chiếm hết thảy. Dương Dũ muốn thắng, Thiền Pháp Duyên muốn thắng, Cổ Nan Sơn muốn thắng.
Kỷ Tính Không lại chỉ cầu một vật, chỉ cần Tri Văn Chung!
Cầu chân duyên Vô Thượng Linh Sơn, chính thống Phật môn vạn cổ.
Từ thời khắc đặt chân tới thành Ma Vân, hạt giống Thiên Yêu như Thử Già Lam đã định là phải hi sinh. Tất cả mọi chờ đợi, nhẫn nại, đau đớn, đều vì thời khắc này.
Ván cờ này của Hắc Liên Tự, bỏ Xe bỏ Pháo bỏ Mã bỏ Sĩ bỏ tượng... chỉ mong đoạt Soái!
Tín ngưỡng là gì?
Dốc hết tất cả để có được điều mình muốn.
Vì lý tưởng Hắc Liên Tự “thiên hạ đắc đạo”, Thử Già Lam đã từ bỏ cơ hội trở thành Thiên Yêu trong tương lai.
Cam nguyện hy sinh bản thân, ôm lấy Tri Văn Chuông.
Là chí bảo bị Cổ Nan Sơn nắm giữ nhiều năm, Tri Văn Chuông không thể nào bị cướp đoạt.
Nó được cung phụng tại Cổ Nan Sơn đã lâu, không biết đã khai ngộ bao nhiêu Bồ Tát La Hán, nhận được tiếng vang từ bao nhiêu Phật Đà, Phật vận tương liên.
Cho dù ở tận chân trời góc biển, Cổ Nan Sơn có thể triệu hồi bất cứ lúc nào.
Trên một ý nghĩa nào đó, “dời Tri Văn Chuông như dời Cổ Nan Sơn”.
Thế gian ai có thể làm được chuyện này?
Cho nên Yêu Vương trẻ tuổi như Dương Dũ cũng có cơ hội mang nó ra khỏi sơn môn, đi tới thành thị nhộn nhịp, dấn thân vào hiểm địa.
Đương nhiên, xét thấy tầm quan trọng của Tri Văn Chuông, Đại Bồ Tát Thiền Pháp Duyên cũng đi theo bảo vệ, không rời nửa khắc.
Vậy mới nói, Cổ Nan Sơn cực kỳ cẩn thận trong việc di dời và sử dụng Tri Văn Chung.
Nhưng Vùng đất Thần Tiêu mà Vũ tộc truyền kỳ để lại là một nơi vô cùng đặc biệt.
Nó có thể hoàn toàn tự do ngăn chặn sự xâm nhập của Hổ Thái Tuế bằng cách tự hủy. Có thể ngăn cách trong ngoài, thậm chí ngăn chặn sự truy lùng của các vị Thiên Yêu, gần như đã hình thành nên một thế giới độc lập của riêng mình.
Cổ Nan Sơn là Phật môn chính thống của Yêu giới, duy ngã độc tôn đã lâu. Thiền Pháp Duyên lấy Vùng đất Thần Tiêu làm bàn cờ cũng vì thấy những người đánh cờ khác không có gì trong tay, chỉ cần rung một tiếng Tri Văn Chuông là đã chiếm được toàn thắng.
Trong lúc Tri Văn Chuông bí mật đi tới, xuyên qua thời không, thì nó cũng đã đưa một phần của mình vào Vùng đất Thần Tiêu.
Sự hy sinh của Thử Già Lam được phóng đại vô hạn trong Hắc Liên Tế Pháp Đàn, khiến một bộ phận vẫn luôn nằm trong Vùng đất Thần Tiêu của Tri Văn Chuông gián tiếp kích hoạt quy tắc thế giới của Vùng đất Thần Tiêu, cuối cùng kích hoạt khả năng di chuyển Tri Văn Chuông!
Nếu nói hư ảnh Tri Văn Chuông rơi xuống Vùng đất Thần Tiêu là một con bồ câu đưa tin có thể trở về bất cứ lúc nào thì điều mà Thử Già Lam hiện tại gây nên chính là bắt lấy cánh của con bồ câu đưa tin này, khiến nó không cách nào bay về lồng.
Sức mạnh của Tri Văn Chuông vốn dựa vào năng lực nghe hiểu để tự do di chuyển một cách bí mật.
Nhưng vào thời khắc này, nó lại bị cố định trong sự bí mật này.
So với quy tắc của một thế giới hoàn chỉnh, mối liên hệ được thành lập vạn năm nay giữa tăng lữ Cổ Nan Sơn và Tri Văn Chuông quả thực vô cùng yếu đuối.
Mối liên hệ này bị cắt đứt đã định ra thời khắc mấu chốt của Tri Văn Chuông.
Kỷ Tính Không dùng tín trùng Phật giáo mới vào thời mạt pháp, xóa đi ấn ký của Cổ Nan Sơn, bắt đầu khắc văn minh chỉ thuộc về Hắc Liên Tự lên thân chuông đồng.
Kể cả sự đọa hóa của Dương Dũ và hư ảnh Tri Văn Chuông cũng chỉ là dư âm của quá trình này. Hết chương 3395.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad