Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3181 - Hát một câu đời này không gặp (1)



Chương 3181 - Hát một câu đời này không gặp (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Văn Quyên Anh không thể nào hiểu được.
Dù trượng phu Bạch Bình Phủ đã chết, mặc dù Bạch gia nhận trọng thương nhưng Lang Gia Bạch thị cũng không phải từ đây không gượng dậy nổi.
Bạch gia là danh môn Việt quốc, tích lũy nhiều năm qua cũng sẽ không bị xóa đi trong một sớm một chiều.
Trong gia tộc, vẫn còn một vị tộc lão có tu vi Thần Lâm cảnh.
Bạch thị có bạn cũ khắp thiên hạ, Văn Quyên Anh bà cũng còn huyết thống hoàng thất.
Phải nói, gia tộc này hoàn toàn vẫn có thể tiếp tục chống đỡ, có đầy đủ nội tình, có thể nhịn đến khi người có thể chèo chống gia tộc kế tiếp xuất hiện, có thể duy trì cho Bạch Ngọc Hà trưởng thành.
Nhưng Bạch Ngọc Hà lại muốn từ bỏ mọi thứ ở đây.
"Con nói cho mẫu thân biết." Văn Quyên Anh chậm rãi mở miệng: "Có phải vì con gặp ủy khuất trên triều đình? Thói đời nóng lạnh, âu cũng là chuyện thường tình... Lúc đầu, phụ thân con thất bại ở Vẫn Tiên Lâm, không phải cũng không người hỏi thăm một thời gian dài sao?"
Bạch Ngọc Hà vấn trách trên triều đình nhưng không được kết quả gì, đã sớm truyền khắp thượng tầng Việt quốc. Việc này cũng bị rất nhiều người xem thành là biểu hiện ngây thơ về chính trị của đích tử Bạch thị. Văn Quyên Anh bà đương nhiên cũng biết nhưng bà cho rằng nhi tử trời sinh thông minh, chỉ cần thêm chút chỉ điểm, sau một thời gian ngắn chấp chưởng gia tộc tự nhiên có thể hiểu được trò chơi chính trị.
"Mẫu thân còn xem nhi tử là trẻ con nhưng phụ thân vừa mất, tử tức phụ, con đâu còn có thể ngây thơ?" Bạch Ngọc Hà lắc đầu: "Sống ở thế gian này, ai có thể không nhận ủy khuất? Sở Hoài Quốc Công còn có thể đóng cửa nhẫn nhục, Tề Võ An Hầu còn có thời điểm bị thiên hạ truy nã, nhi tử là nhân vật tài giỏi cỡ nào? Sao có thể không chịu được chút ủy khuất?"
"Lần này nhi tử về nước chính là vì muốn đòi công bằng cho phụ thân, là vì muốn chống đỡ gia tộc."
Hai tay hắn ta đỡ đầu gối, giống như một pho tượng ngọc: "Nhưng ở lại nơi này... Đã không có hi vọng."
Văn Quyên Anh đau thương nói: "Bạch gia dù suy nhưng chưa tàn, con ta thiên phú trác tuyệt, sao lại nói nơi này đã không có hi vọng?"
Bạch Ngọc Hà trầm giọng nói: "Nếu chỉ nhìn từ Bạch gia, những gì mẫu thân nói đương nhiên không có vấn đề. Nếu chỉ nhìn từ Bạch gia... Trương Lâm Xuyên kia lại gian trá, cường đại tới đâu, phụ thân cũng không có lý do bỏ mình. Việt quốc không phải Ngụy quốc, không phải Đan quốc, chúng ta đã sớm có chuẩn bị."
"Ý con là..." Văn Quyên Anh nhíu mày: "Cách Phỉ kia cố ý ngồi nhìn cha con gặp nạn, Cách thị muốn nuốt Bạch thị ta?"
Bạch Ngọc Hà nói: "Chuyện này liên quan to lớn, không có chứng cứ, không thể nói lung tung. Nhưng nghĩ đến, người thông minh trong thiên hạ đều sẽ có mấy phần suy đoán."
Trên mặt Văn Quyên Anh không có nét kinh ngạc, hiển nhiên bà cũng là một trong những "người thông minh" kia, bà chỉ liễm mâu hỏi: "Nếu sự thật đúng là như thế, con ta càng phải thận trọng, càng phải ẩn nhẫn, lại càng không nên đánh cỏ động rắn mới phải."
Bạch Ngọc Hà lắc đầu: "Không đúng."
Tuy hắn đang trong tư thế quỳ nhưng vẫn có cảm giác lỗi lạc, nghiêm túc nói: "Hiện giờ Cách Phỉ đang giữ chức quan, là Hữu đô Ngự sử, là nhân vật số hai bên trong Đô Sát Viện. Từ trước đến nay, Tả đô Ngự sử chỉ vâng theo hoàng mệnh cũng sẽ không can thiệp vào việc gã cầm quyền. Nhi tử lại một mực dốc lòng tu hành, không chính thức bước vào quan trường. Đây là thế không bằng gã."
"Cách Phỉ nhận Ẩn tướng làm thầy, con từ nhỏ nhận gia học Bạch thị. Cách thị như mặt trời ban trưa, Bạch gia lại nổi lên mưa gió... Thế không lớn bằng."
"Từ sau Sơn Hải Cảnh, tốc độ tu hành của Cách Phỉ tiến triển cực nhanh, bây giờ đã thành Thần Lâm, thậm chí có thể giao thủ với Trương Lâm Xuyên mà không chết... Nhi tử còn lâu mới có thể so, lực không bằng cũng là tương lai có thể thấy."
Miệng hắn ta nói mình mọi thứ không bằng nhưng trong mắt lại không có sự nản chí, chỉ là khách quan xem kỹ hiện thực, tỉnh táo đối mặt tàn khốc: "Nếu con muốn chống lại Cách Phỉ, là lấy trứng chọi đá, không có chút phần thắng nào. Nếu Cách thị muốn nuốt Bạch thị ta thì Bạch thị sẽ không có sức chống lại. Mẫu thân nhìn thấy Bạch thị hôm nay còn có gia tài bạc triệu, lương cốc đầy kho, lá mậu đầy cành... Nhưng nhi tử chỉ thấy đều là bọt nước là ánh sáng nhạt của ngọn nến sắp tàn."
Văn Quyên Anh vốn muốn nói, như thật có ngày đó, ta còn có thể tiến cung cầu xin thiên tử, hoàng gia sẽ không mặc kệ Bạch thị. Nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống. Bởi vì bà đột nhiên hiểu ra, vì sao chuyện đầu tiên sau khi Bạch Ngọc Hà về nước là mặc đồ tang vào triều, lại vì sao thể hiện sự không hiểu chuyện trên triều đình như vậy.
Nếu như nói, Bạch thị hôm nay còn có giá trị gì có thể mang ra được, đơn giản là sự kiềm chế Cách thị là tương lai của Bạch Ngọc Hà - người từng được xưng song kiêu cùng Cách Phỉ.
Mà Bạch Ngọc Hà đều đã thể hiện ra.
Ngay từ đầu, Bạch Ngọc Hà đã lấy ra tất cả, đã đi đến đài cược, lấy hình tượng lỗ mãng của con cháu thế gia mới ra đời thể hiện sự phẫn nộ trên triều đình Việt quốc, thể hiện sự không hiểu chuyện như thế —— nếu như thiên tử nguyện ý nâng đỡ hắn ngăn cản Cách Phỉ, hắn ta nguyện ý trở thành người đứng trước sân khấu kia. Hắn ta nguyện ý không màng tất cả xông về phía trước.
Nhưng thiên tử đã trầm mặc.
Tầng quan hệ người thân trên người bà, nếu có thể ảnh hưởng đến thiên tử, sao bà cần phải tiến cung?
Hôm nay, thiên tử đã có thái độ như thế, bà tiến cung thì có ích lợi gì?
Bà không thể không thừa nhận, nhi tử nghĩ xa hơn bà, nhi tử còn thành thục hơn so với tưởng tượng của bà. Nhưng loại thành thục này lại khiến một người mẫu thân đau lòng.
Bạch Ngọc Hà tiếp tục nói: "Cung Tri Lương nói không luận thân sơ, chính là biểu thị dù như thế nào cũng sẽ không đứng về phía chúng ta. Ngay cả Cung Tri Lương cũng đều như thế, văn võ cả triều cũng sẽ không có ý nghĩ khác. Dù có tranh tiếp cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi. Còn bệ hạ... Đương nhiên ông ta sẽ cho con một chút ngon ngọt, dỗ dành con, sẽ cho phụ thân, cho Bạch gia một chút vinh quang, để chúng ta tiếp tục chống đỡ. Đây là thứ gọi là thuật đế vương, nhưng đối với Bạch gia mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad