Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1877: Trò chơi trốn tìm (2)

Chương 1877: Trò chơi trốn tìm (2)
“Đúng đúng đúng, An tỷ!” Mạc Lương vội vàng nói: “Là ca ca của ngươi, là đại ca của ta!”
Tiểu Vương cô nương ánh mắt ngây ngốc lắc đầu: “Ta bây giờ đã không quan tâm đến chuyện hắn đã thành gia hay chưa nữa rồi.”
Đại Vương cô nương ôn nhu dịu dàng cũng nghĩ lại mà sợ nói: “Thời tiết tốt như vậy, ta chỉ muốn nằm…”
“A Sửu.” Khương An An lúc này lại hỏi: “Vì sao chúng ta lại phải nằm bò ở đây nhìn lén ca ca của ta vậy?”
Người khác đều tôn kính gọi nó.
Chỉ có mình Khương An An, A Sửu thích nàng, nên liền để cho nàng gọi thẳng tên mình.
Có một lần Khương Vọng muốn xen vào chuyện của người khác, nói tiểu An An lễ phép một chút, buổi tối A Sửu liền tìm đến cửa, hữu hảo nói chuyện một chút. Từ đó liền không có vấn đề gì nữa.
“Chuyện này không phải gọi là nhìn lén.” A Sửu thuận miệng nói một câu, liền trừng Mạc Lương một cái.
Ý là, bịa tiếp đi!
Mạc Lương rất hiểu chuyện nói tiếp: “Đúng, là trò trốn tìm! Chúng ta đang chơi trò trốn tìm!”
Khương An An nhướng mày, cảm thấy chuyện cũng không phải đơn giản như vậy: “Vậy bọn họ vì sao không đến đây bắt chúng ta? Mà lại đang ở đó giảng đạo thuât.”
“Có lẽ đây chính là những đứa trẻ tốt yêu thích việc học tập.” Mạc Lương thở dài nói: “Nếu không thì ngươi đến học với ca ca của ngươi đi?”
Khương An An liền lặng lẽ rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: “Ta bây giờ có hơi buồn ngủ…”
Vào buổi tối, Tịnh Lễ trông thấy Trọng Huyền Thắng.
Hình thể khổng lồ đó như một tòa núi nhỏ, bước chậm tới đây... rất có khí thế của một ma đầu khi ra sân trong những câu chuyện được viết trên Phật kinh.
Người này đứng trước cửa nhà tù, đã ngăn chặn non nửa hàng rào phòng giam.
Người không biết còn tưởng rằng phòng giam đã đổi tường.
Tường đá thay bằng tường thịt.
Đương nhiên Tịnh Lễ nhận ra tên mập này.
Ban đầu tại ngoài trấn Thanh Dương, nếu không phải nể mặt tiểu sư đệ, đã sớm ném tên này vào bao bố, đánh đập tàn nhẫn một trận, đánh cái mặt béo kia thành mặt heo luôn rồi.
Hiện tại vật đổi sao dời, cơn tức cũng đã tiêu tán, thế nhưng vẫn không thể thích người này.
Cạnh tên mập này, còn có một người trẻ tuổi mặc quan phục. Đứng tại đó với dáng vẻ thanh thản nhàn nhã, khí tức mơ hồ kết hợp với tình cảnh nơi đây... nếu không phải tu công pháp tương cận, chính là có quyền kiểm soát nơi này.
Hẳn là khả năng sau.
Bởi vì vị bộ đầu Thanh Bài bắt hắn ta vào trong nhà lao, đang cười làm lành, giải thích với người trẻ tuổi kia: "Trịnh đại nhân, chủ yếu là vị đại sư này, thật sự không báo cáo chuẩn bị trước, khi đó chúng ta lại rất khẩn trương, không có thời gian suy nghĩ tỉ mỉ. Lại không biết người này là bạn của ngài... đó là do chúng ta thất trách! Nhất định sẽ cải tiến!"
"Mở cửa đi." Người tuổi trẻ hất cằm nói.
Thế là cửa nhà tù được mở ra.
Tiểu sư đệ tại Lâm Tri cũng quá có thể diện chứ, Tịnh Lễ hòa thượng nghĩ.
Cái tên mập kia cũng không tiến tới... có lẽ là do hình thể đi, không tiện chen vào trong... chỉ ở cửa hô lên: "Tịnh Lễ tiểu thánh tăng, ngài chịu khổ rồi!"
Trên gương mặt hiện ra nụ cười, cười vô cùng tùy tiện: "Mau ra đây đi, ta đã chuẩn bị yến hội tẩy trần cho ngươi đó!"
Tịnh Lễ cũng không nhúc nhích, nín nhịn nửa ngày tại sau hàng rào, mới nói: "Tiểu sư đệ của ta đâu rồi?"
Trọng Huyền Thắng hỏi lại: "Ngươi không biết sao?"
Tịnh Lễ lắc đầu nói: "Khi trước ta có việc bận quấn thân, tối hôm qua mới trở lại hiện thế, đã tới Lâm Tri ngay lập tức."
Hắn ta hỏi lại với vẻ lo lắng: "Có phải tiểu sư đệ của ta gặp chuyện không may rồi hay không?"
Trọng Huyền Thắng mỉm cười xán lạn, nói: "Khương Vọng, bạn của ngươi, vừa lúc có việc bận, xuất ngoại làm việc rồi. Hắn nói hắn đã hẹn ngươi mời ngươi ăn cơm, bản thân mình lại không thể tới, thế nhưng cũng không thể nhỡ hẹn được, cho nên mời ta tới đón tiếp ngươi. Nói tới đây ta cũng phải xin lỗi ngươi rồi, ban ngày ta bận quá nên quên mất, khi nhớ tới thì ngươi đã bị mời tới nơi này... Xin Tiểu thánh tăng cho ta một cơ hội xin lỗi!"
"Xuất ngoại rồi sao?" Tịnh Lễ ngẩn người: "Đi nước nào mới được?"
Trọng Huyền Thắng nghiêm túc nói: "Cơ mật quốc gia, không thể nói."
"À." Vẻ mặt Tịnh Lễ thể hiện vẻ mất mát.
"Nào nào nào, mau ra đây." Trọng Huyền Thắng vẫy vẫy tay như dỗ trẻ con: "Ta và Khương Vọng thân như anh em, mặc dù Khương Vọng không ở trong nước, đổi thành ta tiếp khách cũng như vậy cả. Tiểu thánh tăng cứ yên tâm, ta biết chơi hơn hắn nhiều! Hành trình tiếp theo sẽ làm cho ngươi hài lòng!"
"Ha ha, không cần." Tịnh Lễ nói.
Thế nhưng biểu lộ này rõ ràng là...
"Ai muốn chơi với ngươi chứ?"
"Đừng mà." Trọng Huyền Thắng nói với vẻ vô cùng chân thành: "Ta biết khi trước chúng ta có hiểu lầm nhỏ, thế nhưng con người ai mà không có lúc tuổi nhỏ vô tri kia chứ? Con người đều sẽ thay đổi mà! Lúc hai tuổi ngươi đái dầm, không có nghĩa là hai mươi tuổi ngươi cũng đái dầm, đúng không?"
Tịnh Lễ hòa thượng trầm giọng nói: "Khi hai tuổi ta cũng không đái dầm."
"Aiz, điều này không phải trọng điểm. Tới tới tới, Thánh tăng huynh, đi ra rồi nói." Trọng Huyền Thắng nhiệt tình nói: "Người xưa có câu, oan gia nên giải không nên kết, duyên phận tới cũng đừng nên né tránh. Ngươi và Khương Vọng là anh em, ta và Khương Vọng cũng là anh em, như thế xem ra chúng ta cũng là anh em, cần gì khách sáo với ta kia chứ?"
Tịnh Lễ hòa thượng đi ra nhà tù âm u ẩm ướt, bộ tăng y vải đay đã bị giặt tới bạc màu vẫn không dính một hạt bụi, hắn ta nhìn Trọng Huyền Thắng với vẻ nghiêm túc: "Vậy ngươi muốn quy y sao?"
Người này đúng là một người đơn thuần lại sạch sẽ mà.
Đổi lại là người bình thường, có lẽ sẽ xấu hổ mà không lừa dối hắn ta tiếp.
Thế nhưng Trọng Huyền Thắng là người thế nào?
Trọng Huyền Thắng vỗ vai Tịnh Lễ, nói với vẻ hào hứng: "Nào, Tiểu thánh tăng, chúng ta nói những chuyện khác đi! Ngươi có biết hồng trần luyện tâm, quan trọng nhất là cái gì hay không? Cô độc sao? Thanh tĩnh à? Đều không đúng. Là hồng trần! Không trải qua hồng trần làm sao có thể đi ra hồng trần được? Không gặp chúng sinh làm sao có thể độ chúng sinh? Hôm nay ngươi rất có phúc, Lâm Tri có một nơi rất tuyệt, tên là Hồng Tụ Chiêu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad