Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1947: Rừng trúc phía Bắc

Chương 1947: Rừng trúc phía Bắc
Khương Vọng sửng sốt một lúc, sau đó mới kịp phản ứng. Máu huyết tuôn trào, cơ bắp linh hoạt, Ngũ Phủ Hải cũng đã hoạt động trở lại. Mặc dù chưa đạt tới mức đỉnh phong, nhưng ít ra cũng đã hồi phục được đến năm phần so với trạng thái trước kia. Chí ít “rời đi”... sẽ không có vấn đề gì nữa.
Hớp rượu ban nãy, giống như là một “chìa khóa”, mở tung mọi “ổ khóa” giam cầm trạng thái cơ thể hắn.
Chẳng qua Khương Vọng vẫn tưởng rằng kia “ổ khóa” kia là thương thế, bây giờ xem ra là chút mánh khóe của Ngọc Chân.
“Huynh quá không chịu buông tha cho chính mình, lần bị thương này dù sao đi nữa cũng phải tĩnh dưỡng. Cho nên ta dùng chút mánh khóe... Hiện tại huynh tự do rồi. Muốn tu hành thì tu hành, muốn liều mạng thì liều mạng, không ai quản huynh nữa.” Ngọc Chân đưa lưng về phía hắn ngồi, thong thả giải thích xong lại hỏi: “Sao, không nỡ đi à?”
Lúc này Khương Vọng từ trên giường đứng dậy.
Ngọc Chân lại nói: “Vài thứ đồ tùy thân của huynh, cả y phục rách rưới kia đều ở trong hộp trữ vật ở gần giường.”
Khương Vọng đành phải xoay người lấy hộp trữ vật.
“Khương Vọng à Khương Vọng.” Ngọc Chân thở dài nói: “Sao huynh không tự hỏi chính mình, nếu như trong lòng huynh không có ta, với tư thái tuyệt thế có thể giành được vị trí đứng đầu ở Hoàng Hà Hội của huynh, tại sao đến bây giờ mới phát hiện bản thân đã hồi phục khả năng đi lại?”
Khương Vọng đang cúi xuống cầm hộp trữ vật liền khựng lại, chỉ buồn bực nói: “Ta không có cái gì gọi là tư thái tuyệt thế, thời đại không có anh hùng, kẻ như ta mới có thể nổi danh. Bị thương lâu rồi nên không phản ứng kịp, đây là chuyện rất bình thường.”
Choang!
Bình ngọc bị Ngọc Chân ném vỡ vụn trên mặt đất, từ trong miệng nàng gằn lên một chữ: “Cút!”

Tẩy Nguyệt Am nằm ở phía Đông Bắc Vệ quốc. Phía Đông Nam của Cần Khổ thư viện.
Nói đúng ra là một rừng trúc cổ xưa ít người lui tới.
Rừng trúc này sâu và tĩnh mịch, nơi này hầu như không được đánh dấu trên bản đồ của các quốc gia.
Rừng trúc không có tên, thế nên gọi là Tẩy Nguyệt.
Cùng là tông giáo Phật phái trên thiên hạ nhưng Tẩy Nguyệt Am không giống Huyền Không Tự. Huyền Không Tự phân chia sơn môn, mở rộng lãnh địa Phật giáo của mình, che chở tín dân, giống như một quốc gia.
Tẩy Nguyệt Am là sơn môn lánh đời, không mở ra với thế tục.
Ở điểm này, Tẩy Nguyệt Am có chút tương tự với Tu Di Sơn.
Lúc này Khương Vọng đang đứng trong rừng trúc gió thổi vi vu, nghe lá trúc xào xạc, cảm thấy con đường phía trước hơi mờ mịt.
Ngọc Chân nói hắn “cút”, nhưng dù sao cũng đang ở trong Tẩy Nguyệt Am, cần ẩn nấp một chút. Cho nên nàng đưa hắn rời đi.
Cũng không quá phức tạp, chẳng qua chỉ cho hắn mặc một bộ tăng y, khoác thêm một cái áo choàng, vậy là có thể đường đường chính chính dẫn ra khỏi sơn môn.
Dọc đường đi cũng không gặp phải người khác, cũng không biết là Tẩy Nguyệt am vốn là ít người, hay là đều bị điều đi chỗ khác.
Tóm lại là vô cùng thuận lợi.
Rõ ràng Ngọc Chân có địa vị không tầm thường tại Tẩy Nguyệt Am.
Sau khi dẫn hắn đến rừng trúc, nàng liền nhanh nhẹn rời đi, không lưu lại lời nào.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, trước tiên tìm một nơi vắng vẻ, mặc Như Ý Tiên Y rách rưới ở bên trong, để nó có thể hấp thu sức mạnh, từ từ hồi phục.
Mặc dù Ngọc Chân ghét bỏ nói nó là mớ vải rách, mặc dù nó quả thực đã bị tổn hại... Nhưng nó quả thực đã là chiếc áo cà sa tốt nhất rồi, bản thân hắn không thể ghét bỏ được.
Về con đường sau này, Khương Vọng không quyết định một cách vội vã, mà liên kết với Thái Hư huyễn cảnh, định bụng đầu tiên nên tìm hiểu tình hình ở bên ngoài như thế nào.
Không cần phải nói, phúc địa đã rơi xuống xếp hạng thứ bốn mươi bảy Hổ Khê Sơn
Danh hiệu vinh dự Thái Hư đệ nhất Nội Phủ cũng chắp tay dâng cho người khác rồi, thứ nhất lúc này là “Linh Nhạc.”
Xem ra trong khoảng thời gian này quả thực Tả Quang Thù đã nỗ lực không ít, cũng là đang chuẩn bị cho Sơn Hải Cảnh. Đáng tiếc chính mình không đi được, bằng không uy danh thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, khiến thiên hạ ngước nhìn phải là...
Thư trong hạc giấy không hề ít, Ninh Kiếm khách có ba phong, đều là hỏi khi nào có thời gian rảnh rỗi sẽ cùng nhau luận bàn. Tính toán thời gian, ước chừng là sau khi Kính Thế Đài công khai tin hắn thông ma liền không nhận được tin nào nữa.
Có năm phong thư của Tả Quang Thù, đầu tiên là hỏi có chuyện gì xảy ra, sau đó lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, sau đó nói rằng khi nào Khương Vọng đọc được thư hãy trả lời y, có thể y sẽ giúp được gì đó... Phong thư cuối cùng là vào ngày Triệu Huyền Dương đuổi đến Trung Sơn quốc.
Trọng Huyền Thắng lại gửi những chín phong thư, trong thư không có lời nào dư thừa, tất cả đều là tổng kết tình hình hiện tại, còn có đề nghị với Khương Vọng... Những lời đề nghị kia phức tạp đến nỗi dường như bản thân hắn ta không hề tin tưởng vào suy nghĩ của Khương Vọng.
Ví dụ như phong thư gần nhất.
“Bệ hạ để Tào Giai tướng quân thay Hoàn Nhan Hùng Lược chém Tề Hồng, phá thành Ly Nguyên. Phong ba thiên hạ nổi lên rồi, nếu như huynh đã được cứu thì tạm thời không nên xuất hiện, cứ tiếp tục ẩn nấp đi. Dù sao huynh mất tích, đối với việc đàm phán của chúng ta rất có lợi. Nếu huynh gặp khó khăn ở chỗ Triệu Huyền Dương, hoặc ở chỗ khác thì mau báo địa chỉ cho ta. Nếu huynh không thấy phong thư này... Cứ xem như không phải ta viết.”
Chẳng qua chỉ dưỡng thương mấy ngày, thiên hạ lại thay đổi tới mức nghiêng trời lệch đất, diễn đến cục diện như hiện tại! Thật có cảm giác như đã qua mấy đời!
Khương Vọng viết thư hồi âm cho Trọng Huyền Thắng, trên thư chỉ có chín chữ: “Triệu Huyền Dương đã chết, ta tạm thoát rồi.”
Đợi một lúc sau không nhận được hồi âm của Trọng Huyền Thắng, hắn liền rời khỏi Thái Hư huyễn cảnh, phân biệt qua phương hướng rồi đi về hướng Mục quốc.
Mục tiêu đầu tiên của hắn thật ra là Huyền Không Tự. Trong thư của Trọng Huyền Thắng, hắn đã biết Khổ Giác đã làm gì vì hắn, thậm chí cho dù là hiện giờ, Khổ Giác cũng vẫn đang tìm kiếm hắn.
Cho nên ít nhất hắn báo bình an cho Khổ Giác đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad