Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 625: Tỉnh vị mở (2)

Chương 625: Tỉnh vị mở (2)
Trong sơn cốc thoáng chốc yên tĩnh.
Cửu hoàng tử Khương Vô Tà của Đại Tề, là một người có tính tình không hề tốt. Nếu đổi lại là vị thái tử điện hạ nổi tiếng khoan hậu kia thì bọn họ vẫn dám bàn tán thêm mấy câu.
Đối với thời gian tiến vào Thất Tinh cốc, Điền gia có quy định rất nghiêm chỉnh. Lối vào sơn cốc bị đóng chặt lúc trước chính là biểu hiện của quy định này.
Theo lý mà nói thì vào thời gian này, bí cảnh Thất Tinh lâu sắp mở ra, đáng lẽ không nên cho người khác tiến vào sơn cốc nữa.
Nhưng những thứ gọi là quy định này, đối với Cửu hoàng tử Khương Vô Tà của Đại Tề mà nói, hiển nhiên chẳng đáng là gì.
Khương Vô Tà đi lại thong dong, không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người khác, giống như chủ nhân đang đi tuần tra lãnh thổ của mình, từ trên cao nhìn xuống đánh giá những người đang ở trong sơn cốc.
Nơi ánh mắt quét đến, nhưng tu sĩ siêu phàm kiêu ngạo kia sẽ đều tự cúi đầu, dồn dập hành lễ, thể hiện sự cung kính.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người hô lên với những người Điền gia chịu trách nhiệm duy trì trật tự ở đây: "Nếu như lối vào Thất Tinh cốc vẫn có thể mở ra, bằng hữu của ta vẫn còn ở bên ngoài, vì sao không cho hắn đi vào?
Hắn chỉ vì bị người hãm hại nên mới tới trễ một lúc!"
"Đúng đó! Sao lại có đạo lý như vậy? Lúc nãy rõ ràng còn cho người khác vào, vì sao lại không cho sư đệ của ta vào?"
Không ai để ý đến bọn họ.
Rốt cuộc người có thể tham dự Thất Tinh lâu nhiều như vậy. Bất cứ ai cũng đều có thể là đối thủ cạnh tranh, trước đó có thể bớt đi người nào thì tốt người đó.
Cho nên thật ra trước lúc bí cảnh mở ra, các loại thủ đoạn cũng chưa bao giờ dừng lại, bố trí để người ta đến muộn chẳng qua cũng chỉ là một loại thủ đoạn đơn giản mà thôi.
Nói như vậy, loại chuyện này chỉ cần không quá mức, xảy ra chuyện liên quan đến mạng người thì Điền thị cũng sẽ không quản đến.
Còn chuyện có người bị dính chiêu hay không, thì đó chính là chuyện của cá nhân của người đó.
Ít nhất thì phần lớn mọi người đều an toàn trước khi bí cảnh mở ra. Loại chuyện sơ ý mất đi cơ hội này, thật sự cũng không thể trách người Điền gia được.
Trên thực tế người lên tiếng cũng hiểu rõ điểm này, sở dĩ còn muốn nói cũng chỉ vì muốn hưởng ké một chút đặc quyền của Khương Vô Tà, xem xem có thể tranh thủ cho bằng hữu của mình một cơ hội hay không. Không ai để ý đến thì cũng không sao.
Kêu lên mấy tiếng thì cũng đã hết lòng giúp đố rồi, quấn chặt không buông thì tuyệt đối không dám.
Khương Vô Ta thong thả đi vào sơn cốc, không thèm để ý đến mọi người dồn dập hành lễ với hắn ta, cũng không quan tâm đến các loại huyên náo.
Ánh mắt tùy ý quét qua một vòng, liền khéo léo dừng lại trên người Lý Phượng Nghiêu.
"Ấy! Lý gia tỷ tỷ!" Ánh mắt hắn ta sáng lên, khóe miệng cũng vểnh cao lên.
Khương Vô Tà cười không nghiêm túc lắm, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, đại khái là bởi gương mặt kia quá mức xinh đẹp, nụ cười tùy tiện trên mặt người khác mà nói thì khi xuất hiện trên mặt hắn ta lại mang một vẻ đẹp vô lại.
Với gia thế của Lý thị Thạch Môn, ngay cả con cháu hoàng thất Đại Tề như Khương Vô Tà, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng chẳng sao.
Lý Phượng Nghiêu nhếch nhếch cằm, coi như đáp lại: "Cửu hoàng tử cũng 2+ 3 tới.
"Đúng vậy" Khương Vô Ta vừa nói vừa bước đến gần, nhưng bị ánh mắt của Lý Phượng Nghiêu nhìn tới, liền dừng cách đó khoảng ba bước.
Hắn ta cũng lơ đễnh, trên mặt không có vẻ giận dỗi gì, đại khái cũng đã quen với sự lãnh ngạo của Lý Phượng Nghiêu. Liền đứng đó tiếp tục nhiệt tình nói: "Đợi lát nữa vào Thất Tỉnh lâu, Lý gia tỷ tỷ phải nhẹ tay với ta nha"
Lý Phượng Nghiêu nhàn nhạt nói: "Ngươi khiêm tốn rồi"
Sau đó liền... không nói gì nữa.
Khương Vô Tà cũng không hề lúng túng, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt dừng lại trên người Khương Vọng đang đứng bên cạnh Lý Phượng Nghiêu, cũng chỉ nhìn lướt qua.
Trong mắt có một chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở một chút kinh ngạc đó mà thôi.
Còn Khương Vọng đứng thẳng ở đó, trên mặt không vui cũng chẳng buồn.
Ánh mắt chẳng thèm quan tâm hơn thua.
Mặc dù đến Thất Tỉnh cốc cùng với Lý Phượng Nghiêu, khiến nhiều người có đủ loại suy đoán. Nhưng sức mạnh của Khương Vọng, cho đến hiện tại vẫn chỉ dựa vào bản thân hắn.
Kiếm trong tay, người chẳng sợ.
Đúng lúc đó.
Tầm nhìn của mọi người bỗng nhiên tối sầm lại.
Dường như có một bàn tay vô hình nào đó, thả xuống một tấm màn sân khấu cực đại...
Toàn bộ Thất Tinh cốc, bầu trời bỗng nhiên tối như mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad