Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3264 - Các ngươi phải lui ba mươi mốt (1)



Chương 3264 - Các ngươi phải lui ba mươi mốt (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sinh tử bao trùm toàn bộ chiến trường, xuất hiện rồi biến mất. Ngay lúc này, rất nhiều chiến sĩ vẫn không thể đột ngột tỉnh táo lại từ trong sự sợ hãi. Cho nên những chiến sĩ bình thường chém giết, nhất thời yên tĩnh.
Bạch Ngọc Hà tất nhiên là một trong số những người có thể giữ vững lý trí, sau khi thần thông nuốt chửng thiên địa của Sư An Huyền kết thúc, kịp thời thét lệnh bộ hạ, hoàn thành việc chỉnh quân.
Hắn ta đầu tiên là nhìn thoáng qua phía Thải Vân Xa, phát hiện Diệp Chân Nhân đã xuất hiện xung quanh Thải Vân Xa.
Có thể đi ngang qua mạt nhật chi ám, mạt thế chi tĩnh, trước tiên trở lại bên cạnh khuê nữ của mình, Diệp Chân Nhân quả thật bất phàm. Chẳng trách khi ở thành Võ An, Văn Nhân đại phu lại có thái độ tha thiết, nịnh nọt như vậy…
Xung quanh Thải Vân Xa, Phương Nguyên Du và trăm cận vệ Võ An mặc dù ngã trái ngã phải, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Lúc này Bạch Ngọc Hà mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn huynh đệ của hầu gia. Không biết đối với vấn đề của Chân Quân Tề quốc, vị này có thể đáp lại thế nào.
Là tồn tại có thể hoành đao cứu vãn chiến trường, mỗi một cử động của Tần Trường Sinh tất nhiên đều là tiêu điểm của đám người, lúc này tất cả mọi người đều đang chú ý đến Triệu Nhữ Thành đeo mặt nạ đồng mặt quỷ.
Trọng lượng của ánh mắt lên đến ngàn quân.
Vừa mới trải qua sinh tử, cũng khó tránh khỏi làm cho lòng người dao động.
Giọng nói của Triệu Nhữ Thành lại không hề mềm yếu: “Tần quốc là một quốc gia tốt, chỉ là không phải là nhà ta, không thể nói đến hai chữ ‘quay về’! Nếu có cơ hội… Thật ra có thể đi xem một chút.”
Thật ra hắn ta vốn định nói, nếu như ngươi có thể giúp ta tìm được Tam ca, ta về Tần với ngươi cũng không sao.
Nhưng thứ nhất, Tam ca chưa chắc vẫn còn ở đây, thứ hai, lời này vừa nói ra, Tam ca càng khó tìm hơn.
Cho dù là Tần Trường Sinh, cũng không có năng lực đi xuyên qua Yêu Giới.
Nếu không dốc toàn lực của Nhân tộc, thì không hoàn thành được chuyện này. Hắn ta bên này dám nói muốn tìm Tam ca, thì bên phía Yêu tộc sẽ lập tức đào sâu ba thước đất.
Giống như thiếu các chủ Lăng Tiêu Các kia, giống như thiền sư Tẩy Nguyệt Am, giống như chính hắn ta, đều chỉ quanh quẩn ở chiến trường, không dám biểu hiện dấu hiệu đang tìm người… Chính là xuất phát từ suy nghĩ này.
Cho nên giờ phút này cũng chỉ có thể quy về bản thân, thật thà trả lời câu hỏi của Tần Trường Sinh.
Đối với câu trả lời này của Triệu Nhữ Thành, Tần Trường Sinh ước chừng cũng không ngạc nhiên. Vẫn không quay đầu lại, giọng nói cũng không nghiêm túc, chỉ thản nhiên nói: “Thế nhà của ngươi ở đâu?”
Triệu Nhữ Thành vốn định nói: “Bốn bể là nhà”.
Nhưng mà Hách Liên Vân Vân đứng bên cạnh đã lên tiếng trước: “Nhà của Nhữ Thành, đương nhiên là ở bên cạnh Thiên Chi Kính, bên trong Vương Đình chí cao, nhà chính phía đông, Tuyết Khung Cung! Nếu Tần Chân Quân rảnh rỗi, có thể tới ngồi một chút, cô sẽ vì ngài dâng trà!”
Ở chiến trường Vũ Nam trong thế giới Thiên Ngục.
Tần Trường Sinh thân là Chân Quân luân phiên túc trực ở thành Toại Minh, có trách nhiệm huyết chiến Yêu tộc, cứu viện Nhân tộc. Nếu có thể cứu nàng ta mà không cứu, đó chính là kết thù lớn với Mục quốc.
Cho nên Tần Trường Sinh mặc dù cũng được xem là cứu nàng ta một mạng, có thể nhận được sự cảm tạ của nàng ta, nhưng cũng không phải là tình nghĩa nặng nề, không cần ảo tưởng cướp đi tình lang của nàng ta.
Hơn nữa, tình hình hiện tại của Hách Liên Hao Hổ không rõ, khó có thể nói không phải là do Tần Trường Sinh trì trệ. Nếu như Hách Liên Hao Hổ chết rồi, vậy thì giữa bọn họ chẳng những không nói đến có ân, mà ngược lại còn kết oán.
Mặc dù Tần Trường Sinh có vị cách Chân Quân, đứng ở đỉnh cao Nhân tộc. Hách Liên Vân Vân nàng là con gái của Hách Liên Sơn Hải, cũng tôn quý không gì sánh được, hoàn toàn có tư cách đối thoại.
Tuyết Khung Cung là nhà, là chống lưng của Triệu Nhữ Thành. Nam nhi tốt không ngại việc coi bốn bể là nhà, nhưng có Hách Liên Vân Vân ta ở đây, ngươi cần gì phải lưu lạc thiên nhai?
Còn về dâng trà, chính là thái độ mà hoàng nữ Đại Mục nàng đối với Tần quốc.
Có thể là đãi khách, cũng có thể là tiễn khách. Đều xem Tần quốc ngươi lựa chọn thế nào.
“Rảnh rỗi nhất định sẽ đến.” Tần Trường Sinh hình như cũng không quá nỗ lực muốn mang Triệu Nhữ Thành về Tần quốc, lại càng không so đo gì với Hách Liên Vân Vân, chỉ thản nhiên đáp một câu, liền bỏ qua đề tài này.
Vẫn đang dây dưa với khí cơ của Sư An Huyền, ông ta lại ngước mắt nhìn về phía trời cao, cao giọng nói: “Tả công gia! Khương đại nguyên soái! Trận chiến này quá đột ngột, mỗ gia cũng không tìm ra manh mối, hai lão gia hỏa trong thành Toại Minh muốn ta hỏi một câu, hai người các ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
Trận chiến này xảy ra ở thành Nam Thiên, từ lúc bắt đầu đến lúc cao trào, hầu như chỉ trong một ý niệm.
Tả Hiêu tới, Tả Hiêu xông lên, thế là chiến tranh bắt đầu.
Theo tài nguyên chiến tranh không ngừng tham gia, hai bên Nhân tộc, Yêu tộc đều đã là cưỡi hổ khó xuống. Tả Hiêu, Khương Mộng Hùng, Viên Tiên Đình, Kỳ Quan Ứng, Chu Ý, những cường giả đứng ở tuyệt đỉnh siêu phàm này, có bất kỳ ai có thể dễ dàng chết ở đây như vậy sao?
Ai cũng là lực lượng trụ cột của cả tộc, có thể chết, nhưng không thể chết không có giá trị như vậy, không hề có chuẩn bị như vậy.
Đôi bên vì để tránh tổn thất cực lớn, chỉ có thể không ngừng dâng cao, không ngừng tăng binh, không ngừng phái cường giả chi viện… Nếu còn đánh tiếp như vậy, cuối cùng rất khó có thể nói sẽ phát triển đến cục diện gì.
Có lẽ là một trận chiến chân chính giữa hai giới sẽ bạo phát cũng nói không chừng.
Mà điều này tuyệt đối không phải là thứ mà thành Toại Minh hiện tại vui vẻ nhìn thấy.
Toàn bộ cao tầng Nhân tộc, đều không hề đạt được nhận thức chung, độ chấn động của chiến tranh há có thể dâng cao vô hạn? Không có ngàn năm chuẩn bị chiến tranh, sao có thể tùy tiện phát động chiến tranh hai tộc đối với Yêu tộc chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad