Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3215 - Sấm sét giữa trời quang (1)



Chương 3215 - Sấm sét giữa trời quang (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sương gió càng lạnh.
Làn gió cực lạnh này như muốn đông lạnh tận vào trong lòng người.
Nhưng huyết dịch các chiến sĩ Nhân tộc đứng bên ngoài Sương Phong Cốc nhìn một màn này ở nơi xa lại vô cùng nóng bỏng.
Đã có người giơ cao Kinh Vĩ Kỳ của Tề quốc, bay về thành Diễm Lao báo tin vui.
Lâm trận trảm hai Yêu vương, đặt ở đâu cũng là công lớn. Nhất là Sư Thiện Văn có thân phận phi phàm, thiên phú cường đại, giá trị không phải Yêu vương bình thường có thể so sánh. Chớ nói chi còn trực tiếp thay đổi tình thế ở chiến trường Sương Phong Cốc, chuyển bại thành thắng!
Những người còn lại thì đứng ngoài cốc reo hò.
Mặc dù mỏi mệt, mặc dù vết thương trên người đau đớn khó nhịn, mặc dù trận chiến này tử thương thảm trọng nhưng họ đã thắng!
Dù là thế lực thuộc về Tề quốc, Cảnh quốc hay là các thế lực khác, giờ phút này cũng reo hò vì anh hùng của Nhân tộc, vì thắng lợi của Nhân tộc, cũng là reo hò vì chính bọn họ...
Đương nhiên cách sương gió, mọi thứ đều có vẻ xa xôi.
Khương Vọng im lặng không nói vận chuyển Huyền Thiên Lưu Ly Công, tinh chuẩn phân phối lực lượng, đối kháng với làn gió cực lạnh. Tay trái lật ra Tất Phương Ấn, mở Hỏa Vực quanh người.
Hỏa Vực được áp chế đến cực mỏng, gần như là dán lên thân thể, như thế có thể thoáng cách trở cái lạnh thấu cốt nhục kia.
Từ xa nhìn sang giống như hắn phủ thêm một kiện áo khoác đỏ bên ngoài.
Hắn không chậm chạp, cũng không có thời gian chậm chạp. Một tay nhấc kiếm, một tay nhấc thi thể Thiên Hải vương Yêu tộc, quay người bay trở về.
Cỗ thi thể này là chiến công, cũng là chiến lợi phẩm, không thể tùy tiện để làn gió cực lạnh chà đạp.
Đợi đến sau khi làn sương gió hồi lưu này tán đi, những gì còn lại trong sơn cốc đều sẽ do Nhân tộc đến kiểm —— đây chính là ý nghĩa trực quan nhất của trận thắng lợi này.
Bên trong gió lạnh, hắn và Thạch Tê Yêu vương hùng tráng lướt người mà qua.
Mắt nhìn thẳng mắt.
Tê Ngạn Binh tránh ra xa, gần như là dán vách núi mà đi.
Khương Vọng cũng không truy kích.
Trận chiến sinh tử với Sư Thiện Văn kể thì phức tạp nhưng trên thực tế lại hoàn thành trong khoảng thời gian cực ngắn.
Nhưng chỉ chút thời gian này, đến cả việc vận chuyển đạo nguyên cũng bắt đầu khó khăn, thần hồn ẩn ẩn xơ cứng không thể không tiếp tục lấy Triêu Thiên Khuyết tự thủ.
Tiếp tục đánh xuống quả thực chính là đang xin chết rồi.
Làn gió cực lạnh va đập vào lớp áo ngoài Hỏa Vực, phát ra tiếng nổ lốp đốp.
Khương Vọng mơ hồ biết đám người bên ngoài cốc đang hô hoán cái gì nhưng hắn lại không nghe thấy gì cả.
Hai tai của hắn lúc này vẫn đang chảy máu tươi, thính giác của hắn đã mất ——
Phàm là Sư Thiện Văn chịu kiên trì thêm một lúc, vậy đây chính là một trong những chỗ vị Thiên Hải vương kia có thể đột phá.
Thế nhưng chuyện trên đời này không có nếu như, liên quan đến sinh tử càng không tồn tại việc lại lần nữa.
Kế Chiêu Nam lại một lần nữa nhấc Thiều Hoa Thương, bay vào Sương Phong Cốc: "Khương Võ An, ta tới đón ngươi!"
Bởi vì nguồn lực lượng không còn nhiêu đang đối kháng với làn gió cực lạnh cho nên Khương Vọng cũng không có cách nào bắt giữ thanh âm, không thể hiểu Kế Chiêu Nam đang nói cái gì.
Nhưng hắn hiểu, Kế Chiêu Nam là tới đón hắn.
Lần lựa chọn này, tuy nói là quá xúc động nhưng trên thực tế là không xúc động không được.
Sư Thiện Văn cùng Tê Ngạn Binh tại bên trong thời gian rất ngắn đã tạo ra thế cục tuyệt sát. Nếu hắn không dám liều mạng, tuyệt đối không thể may mắn thoát được.
Cường giả tranh chấp, có đôi khi chính là tranh khí thế.
Một ý nghĩ sai lầm liền có thể phán định sinh tử.
Cái chết của Ưng Khắc Tuân chính là vết xe đổ. Sư Thiện Văn bại vong cũng có thể làm bằng chứng.
Khương Vọng mặc áo choàng dục hỏa, mang theo thi thể Thiên Hải vương tiến vào bên trong làn gió cực lạnh, tâm tình rất bình tĩnh.
Trước khi đến Yêu giới hắn đã biết nơi này là nơi nguy hiểm như thế nào. Tuy rằng trận chiến ở Sương Phong Cốc tới quá đột ngột, quá mạo hiểm nhưng hắn cũng chỉ đơn giản là đi đối mặt.
Cường giả có thể chân chính đi đến đỉnh phong,trước đường sinh tử, luôn luôn chứng minh chính mình hết lần này đến lần khác.
Trên con đường này, hắn cũng cứ như vậy mà tiến lên thôi.
"Khương Võ An... Khương Võ An!" Có một tu sĩ trẻ tuổi, trên thân vết thương chồng chất, thanh âm có chút hổn hển nhưng đứng cách một chỗ không xa với làn gió cực lạnh, ra sức hô to với Khương Vọng đang chậm rãi bay tới.
Bên trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy kích động.
Hắn ta kêu to tên Khương Vọng, cũng kéo theo những người khác cùng hô to.
Sau một trận đại chiến, chiến sĩ Nhân tộc chỉ còn mười mấy người nhưng kẻ nào kẻ nấy đều ra sức kêu to.
Trở về từ cõi chết, lấy chiến thắng trong thế bại, quả thực đã thiêu đốt tâm tình của bọn họ.
Kế Chiêu Nam bay vọt, từ xa dùng thương kình không ngừng công kích làn gió cực lạnh phía trên Khương Vọng, giảm bớt áp lực giúp hắn.
Nhìn gương mặt đã phủ sương của Khương Vọng cùng bàn tay vẫn vững vàng cầm kiếm như cũ kia, Thuần Vu Quy lắc đầu, cắm nghiêng Kinh Vĩ Kỳ trong tay vào núi đá, nói với Vương Khôn: "Các ngươi rất khó đuổi kịp hắn."
Vương Khôn rất muốn hỏi ngược lại một câu, vậy các huynh có thể bảo trì ưu thế dẫn trước bao lâu?
Nhưng lúc này hắn ta chợt nhớ ra, đã không còn "các" nữa.
Triệu Huyền Dương đã không còn, trong nhóm thiên kiêu Thần Lâm của Cảnh quốc người còn có thể nói là dẫn trước Khương Vọng một bước cũng chỉ còn Thuần Vu Quy.
Trần Toán mới thành Thần Lâm ở Tinh Nguyệt Nguyên đã thua qua một lần, ở thảo nguyên lại tránh mũi nhọn của Khương Vọng, không còn đủ sức nặng để lấy ra so sánh với Khương Vọng nữa.
Còn Lâu Quân Lan thua Trần Toán một bậc kia thì càng không cần nói.
Còn những tu sĩ trẻ tuổi vẫn đang rèn luyện ở Ngoại Lâu giống hắn ta, giống Ngũ Tướng Thần... Nói là thiên kiêu quốc gia nhưng khi thốt ra từ miệng Thuần Vu Quy cũng chỉ là một cụm từ "các ngươi" không rõ ràng. Có lẽ chỉ có một mình Bùi Hồng Cửu là còn mấy phần tâm khí muốn đuổi theo Khương Vọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad