Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1565: Tỉnh Nguyệt như cũ

Chương 1565: Tỉnh Nguyệt như cũ
Bên ngoài biên giới Tinh Nguyệt nguyên, ở một ngọn núi nhỏ vô danh.
"Có chuyện gì khác thường sao?"
Lệ Hữu Cứu đợi thật lâu, không nhịn được hỏi.
Nhạc Lãnh nhìn chằm chằm la bàn lắc đầu.
"Xem ra bọn họ sẽ không tới" Lệ Hữu Cứu có vẻ hơi tiếc nuối nói.
"Bọn họ" ở đây tất nhiên là nói đến Bình Đẳng quốc.
Ông ta và Nhạc Lãnh, hai vị Thanh Bài cấp Thần Lâm ra tay, nếu như chỉ vì hộ tống Khương Vọng một đoạn đường, thì không khỏi quá mức xa xỉ. Vốn phải có chút thu hoạch gì đó mới đúng.
Vì dụ Bình Đẳng quốc ra tay, phủ Tuần Kiểm tốn rất nhiều thời gian, tạo ra cảnh tượng Khương Vọng lần này lén lút rời khỏi Tề cảnh.
Hơn nữa trong tầm nhìn của rất nhiều người, Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu, hiện tại một người đang ở ngoài biển, còn một người đang ở Lâm Truy.
Ít nhất thì đối với bên ngoài, Thanh Bài cường giả Thần Lâm đều không được điều động.
Đương nhiên, trên thực tế không chỉ Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu ở đây, bọn họ đều mang bên người điều lệnh mà Chính Sự đường ban xuống, tùy thời có thể thỉnh cầu Húc quốc phái ra cường giả để trợ giúp... Nếu như thiên kiêu của Tề quốc xảy ra chuyện gì đó ở một nơi gần Húc quốc, mà cường giả Húc quốc không kịp thời hưởng ứng điều lệnh thì... kết quả cũng có thể nghĩ.
Đối với sự an toàn của Khương Vọng, có thể nói phủ Tuần Kiểm đã tạo nên tầng tầng lớp lớp bảo đảm, cố gắng đạt đến mức không chút sai xót.
Đồng thời cũng muốn dùng những chuẩn bị này để một lướt bắt hết cá lớn Bình Đẳng quốc.
Nhạc Lãnh khéo vây bắt, Lệ Hữu Cứu lại minh mẫn thấu tiệp, hai người hợp tác với nhau chính là thiên y vô phùng. Hai người bọn họ, đều là những cao thủ nổi danh lừng lẫy trong việc truy bắt.
Tu sĩ Thần Lâm bình thường, cũng không thể trốn thoát khỏi tay bọn họ.
"Đúng vậy" Nhạc Lãnh cũng hơi hơi tiếc nuối.
Chẳng qua điều ông ta tiếc nuối không phải là bởi Bình Đẳng quốc, mà là bởi sự toàn tâm toàn ý tích góp tỉnh lực của Khương Vọng.
Chỉ phần cần cù chăm chỉ này ông ta đã rất yêu thích rồi.
Lúc đầu ông ta còn muốn thu Khương Vọng làm đệ tử nữa chứ, chẳng qua lúc đó Khương Vọng không chủ động, nên ông ta cũng không tích cực lắm. Hiện tại đương nhiên không còn khả năng này nữa, Khương Vọng đã là Thần Lâm cũng có thể rồi, mà ông ta cũng chỉ là cảnh giới Thần Lâm, thứ có thể chỉ bảo cho đối phương cũng vô cùng hạn hẹp, sao có thể không biết ngượng mà mở miệng chứ?
Đỉnh cấp Thần Lâm như Hung Đồ thì còn không sai biệt lắm...
"Không đến cũng tốt." Lệ Hữu Cứu nói: "Bình Đẳng quốc này cũng có chút tà dị, đến hiện tại tổng cộng cũng chỉ bắt được ba kẻ sống sót, tin tức thu được đều quá hạn, tự chúng ta đi truy bắt thì đương nhiên không sợ, lố như chúng không có mắt muốn tham gia Hoàng Hà Hội, thì sẽ không tránh khỏi việc liên lụy đến Chính Sự đường.
Nhạc Lãnh cười nói: "Không ngờ Lệ Hữu Cứu đại danh đỉnh đỉnh, cũng phải tự an ủi mình như vậy!"
Lệ Hữu Cứu cũng cười: "Làm việc như chúng ta, không làm như vậy thì sao có thể chịu được chứ?"
Theo sự tăng tiến của thân phận và địa vị, cũng chỉ có ở cùng Nhạc Lãnh - một Thanh Bài gần như đồng cấp thì ông ta mới có thể tìm lại một chút cảm giác phá án lúc còn trẻ, trong những khoảng thời gian theo dõi khô khan như này, ông ta và những...
đồng đội trẻ tuổi kia đều động viên lẫn nhau như vậy. Từng bước từng bước từ từ đi qua năm tháng, ông ta cũng đã trở thành danh bộ tam phẩm Thanh Bài.
Mặc dù Nhạc Lãnh có tư lịch sâu hơn một chút, đã trở thành lão tiền bối đã về hưu, nhưng mà vẫn không ngại tán gẫu mấy câu với Lệ Hữu Cứu: "Lúc ngươi còn trẻ, có biết đến Ô lão nổi tiếng trong nhóm Thanh Bài không?"
"Đúng vậy" Lệ Hữu Cứu cười nói: "Đầu tiên là Ô lão, sau đó là Lâm Huống. Tiếp đó chính là Nhạc đại nhân ngươi rồi! Danh tiếng Bộ Thần, uy chấn thiên hạ!"
Nhạc Lãnh cười, chấp nhận màn tâng bốc nho nhỏ này.
Tuổi của ông ta, lớn hơn so với Lâm Huống, nhưng mà Lâm Huống lại thành danh sớm hơn ông ta, vả lại người cùng nổi danh với Lâm Huống lúc đó chính là Ô Liệt có tuổi nghề lâu hơn. Cho nên mới nói, Lâm Huống thật ra lại là tiền bối của Nhạc Lãnh.
Chẳng qua so với Lệ Hữu Cứu, ông ta hai năm trước đã về hưu, ngược lại lại coi như là lão tiền bối. Cho nên nghe mấy lời tán dương, cũng không phải là không thể.
Lệ Hữu Cứu lại thở dài một hơi: "Lại nói, đã lâu không thấy Ô lão rồi, lão ta cũng tránh gặp mặt cố nhân, nhưng thật ra lại có thể thưởng nhìn thấy đứa bé Hữu Tà kia"
Nhạc Lãnh đối với việc này cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể nói: "Lão ta cũng có con đường của chính mình"
"Đã nhiều năm như vậy rồi, lão ta còn muốn lật lại bản án của Lâm Huống sao?" Lệ Hữu Cứu hỏi.
"Bọn họ là bạn vong niên..." Nhạc Lãnh thở dài một hơi: "Đừng nói chuyện này nữa."
Lệ Hữu Cứu cũng liền không hề... nói thêm nữa, hơi hơi điều chỉnh hơi thở, lại ngửa đầu nhìn trời, tỉnh quang trong mắt tăng vọt.
Trong tầm nhìn của ông ta, bóng dáng Khương Vọng ngồi khoanh chân bên trong Tỉnh Nguyệt nguyên hiện ra vô cùng rõ ràng.
"Hắn hấp thu tinh lực thật tinh khiết!" Lệ Hữu Cứu không nhịn được khen ngợi.
Nhạc Lãnh nhìn chằm chằm la bàn, nói: "Tinh Nguyệt nguyên vốn là một bảo địa, ở chỗ này lập tinh lâu cũng đơn giản hơn nhiều. Chúng ta và Cảnh quốc mỗi năm đều có một phần hạn ngạch, đáng tiếc phân đến phủ Tuần Kiểm chúng ta thì liền chẳng còn mấy..."
"Ha ha, nếu có thể độc chiếm thì tốt rồi"
Lệ Hữu Cứu lại nhìn ra ngoài một hồi, vẫn không thấy gì lạ thường, cũng thu hồi tầm mắt.
Nhưng ngay lúc ông ta thu hồi tầm mắt...
Đã xảy ra biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad