Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3604. Giả sử Quan Quân Hầu ở đây



Chương 3604. Giả sử Quan Quân Hầu ở đây




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi trải qua một trận chém giết kịch liệt như thế mà trên thân người này vẫn không nhiễm chút bụi nào, vẫn thong dong bước đi như cũ.
Không biết vì sao, Ngô Độ Thu đột nhiên nhớ tới, có một lần, dưới sự truy hỏi của hắn ta Trọng Huyền Tuân đã cho hắn ta một biện pháp chiến thắng Khương Vọng ——
"Hắn ta là cường giả chân chính chém giết một đường từ Du Mạch Cảnh đến Thần Lâm cảnh, là kẻ có tài hoa chiến đấu tuyệt đỉnh chân chính, vốn không thiếu không sót không rò. Muốn chiến thắng hắn, biện pháp duy nhất chính là mạnh hơn hắn."
Khi đó hắn ta cảm thấy đây là một câu nói nhảm, những kẻ ngươi muốn chiến thắng có ai mà ngươi không mạnh hơn?
Cho nên lúc đó hắn ta cười nhạo nói: "Nếu ta muốn thắng Võ An Hầu, chẳng lẽ còn phải chứng Chân Nhân mới được?"
Nhưng lúc đó Trọng Huyền Tuân chỉ cười cười chứ không nhiều lời.
Vào hôm nay, dưới hoàn cảnh ngay lúc này, hắn ta mới mơ hồ hiểu được ý mà Trọng Huyền Tuân biểu đạt.
Nếu như là Ngô Độ Thu hắn ta, có lẽ là đúng như vậy...
"Đang suy nghĩ gì?" Võ An Hầu đột nhiên hỏi.
Ngô Độ Thu đương nhiên không thể nói, ta đang suy nghĩ làm sao để chiến thắng ngươi, chỉ đáp: "Còn muốn đến hải sào khác sao?"
So với việc nói nơi này là nhà kho Hải tộc thì bảo nó là chuồng thú nghe có vẻ đúng hơn.
Từng cái túi thú nằm im lìm trên mặt đất không nhúc nhích.
Hoàn cảnh ở thương hải ác liệt, tài nguyên cực kỳ thiếu thốn, vốn không có quá nhiều vật liệu để chế tác hộp trữ vật, chỉ để cung cấp cho những cường giả Hải tộc kia cũng đã là việc giật gấu vá vai rồi. Hơn nữa, hộp trữ vật còn là vật tư chiến lược vô cùng quan trọng, ở đâu cũng không thể thiếu được. Chính vì vậy, Hải tộc đã sáng tạo ra "túi thú".
Thú có hai cánh bốn chân, có thể bay có thể chạy nhưng tuổi thọ thì chưa đến mười năm, cả đời chỉ sống giống như một cái túi. Cái túi mà chúng cõng trên lưng kia giống như một cái túi nước cực đại, không ngừng lay động theo từng đợt hô hấp, bên trong chứa đựng rất nhiều vật phẩm.
Cưỡng ép gắn chiết năng lực trữ vật lên người hải thú là nguyên nhân chính khiến cho hải thú sống không lâu. Loại "túi" này đối với Hải tộc mà nói là túi trữ vật nhưng đối với túi thú mà nói nó là vật đòi mạng, thời thời khắc khắc đều cướp giật tinh huyết của túc chủ. Cho nên túi thú phải luôn ăn uống, sở dĩ bọn chúng thường xuyên nằm bất động là bởi vì thống khổ chứ không phải vì chúng vốn ngoan ngoãn.
Nhưng dù có nói thế nào, có thể căn cứ vào nhu cầu của tộc đàn, bồi dưỡng ra các loại hải thú chiến tranh mới, là một loại tài hoa rất không tầm thường, ở Hải tộc cũng được hưởng địa vị cực cao.
Bọn họ thường được gọi là "Hiền sư".
Đáng nhắc tới chính là, Ngư Quảng Uyên chính là Hiền sư ưu tú nhất trong thế hệ tuổi trẻ của Hải tộc. Có điều tính tình gã vốn điên cuồng ngang ngược, lại có võ lực cường đại, thường lấn át đi điều này.
Khương Vọng tiện tay lột ra một cái túi trên người túi thú, bên trong chứa rất nhiều Mê Tinh, hắn liền lạnh nhạt nói: "Những hải sào còn lại thì giao cho các ngươi tự xử lý, bản hầu có chuyện quan trọng khác cần làm. Những con túi thú này ngươi đưa về đi, nhanh chóng dùng tài nguyên Hải tộc để củng cố phòng ngự trên đảo."
Đánh hạ một tòa hải sào mà không tổn hao gì, thu hoạch không thể nói là không phong phú.
Ngô Độ Thu nhìn hơn trăm con túi thú bên trong nhà kho, nhất thời không biết phải miêu tả tâm tình mình thế nào, chỉ đáp theo bản năng: "Mạt tướng lĩnh mệnh."
"Ngô Tướng quân." Khương Vọng nhìn thấy tư thái quân nhân chân chính này, lại hỏi: "Ngươi nói, tướng lĩnh cấp bậc như bản hầu, dưới tình huống mang theo quân lệnh, có quyền tùy cơ ứng biến không?"
"Đương nhiên!" Ngô Độ Thu không chút do dự đáp lại: "Chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, thời cơ chớp mắt là qua. Nếu không thể tùy cơ ứng biến, há có thể thắng được? Bởi vậy mới có câu nói, tướng ở bên ngoài, có thể không nhận quân mệnh. Đừng nói Hầu gia, dù là mạt tướng trên chiến trường thì cũng cần lâm trận mà quyết. Ngài đến cứu giúp phù đảo Tân Dậu, về tình về lý về pháp đều là không thể trách được, nghĩ đến Kỳ soái cũng sẽ không trách móc nặng nè."
"Ngô Tướng quân là lão tướng trong quân, lời của ngươi, bản hầu chắc chắn phải công nhận. Ngô Tướng quân cùng Quan Quân Hầu là bằng hữu, nghĩ đến nếu hắn ở đây, ắt cũng sẽ hành động giống ta." Khương Vọng lên tiếng, uyển chuyển xoay đề tài: "Sau khi ngươi về đảo thì nói với thống lĩnh thân vệ Phương Nguyên Du của ta, bảo hắn ta chấp hành quân lệnh nhanh chóng đến giới vực Đinh Mão để hoàn thành việc hiệp phòng, ta sẽ nhanh chóng đến hội họp với hắn."
Ngô Độ Thu ngơ ngác.
Ngài nói có chuyện quan trọng khác, không phải là đi chấp hành quân lệnh lúc trước sao?
Hơn nữa, ý kiến của Ngô Độ Thu ta, sao lại thành đại biểu cho Quan Quân Hầu rồi?
Này! Ngài muốn đi đâu?
Vô số nghi vấn quẩn quanh miệng nhưng cuối cùng đều bị nuốt xuống.
Bởi vì Võ An Hầu đã tiêu sái rời đi.
Nhìn xu hướng hỏa diễm càng đốt càng sáng ở khắp nơi, hắn ta chỉ có thể "thở phì phò", đuổi toàn bộ những con túi thú này ra nhà kho, đuổi ra hải sào.
Thắng trận, cũng bắt được kha khá tù binh nhưng đối với Ngô Độ Thu mà nói quả thực chẳng có chút trải nghiệm nào.
Dù là "dẫn đường" hay là "dân chăn nuôi" thì cũng chẳng có khía cạnh nào có thể liên quan đến Chính tướng của Xuân Tử quân.
Phía sau là ánh lửa càng ngày càng sáng, trước người là một đàn túi thú to béo, Ngô Độ Thu mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, xua đám thú bất đắc dĩ này, phi hành về phía phù đảo nhà mình.
Trong quá trình này, hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến —— thiên tử muốn Võ An Hầu học binh pháp, cố ý để Võ An Hầu tiến vào Chiến Sự Đường, chờ mong Quân Thần Đại Tề kế tiếp... Đây là điều mà rất nhiều người thấy rõ, thế nhưng bản thân Võ An Hầu có tình nguyện không?
Ai nha, lớn mật.
Hắn ta lắc đầu cười cười, sao dám so sánh Võ An Hầu với túi thú chứ?
...
... Hết chương 3604.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad