Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1236 Chương 3948

1236 Chương 39481236 Chương 3948
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nếu Lâm Xuyên thúc để ý thì sao?” Tật Hỏa Dục Tú cười hỏi, hai bàn tay dưới gầm bàn của cô bé một úp một ngửa, như thể đang tiến hành một nghi thức nào đó.
Liên Ngọc Thiền không hiểu vì sao lúc trước chủ quán đến thế giới Phù Lục lại lấy tên giả là Trương Lâm Xuyên, liên hệ tới bản hịch văn bằng máu chính thức lật đổ Vô Sinh Giáo sau đó, nàng ta chỉ có thể đoán rằng cí một mối thù khắc cốt ghi tâm nào đó khiến cho chủ quán lúc nào cũng đau dau khôn nguôi.
Nàng ta dịu dàng cười nói: “Không sao, chỉ cần không làm hại bạn bè của hắn thì hắn vẫn luôn rất khoan dung... Cùng lắm là trừ tiền công của ta mà thôi” “Đội săn rồng các ty đều nhận tiền công từ thúc ấy sao? Khiên chiến Diệt Thế Ma Long là nhiệm vụ ai đó giao phó cho các tỷ sao?” Bàn tay nhỏ của Tật Hỏa Dục Tú trở lại hình dạng ban đều, trắng trắng mềm mềm, trong giọng điệu xen lẫn chút hiếu kỳ.
Liên Ngọc Thiền giật mình nhận ra mình quá tập trung giải nghĩa văn tự cổ đại, suýt nữa thì lỡ miệng, cũng may Tat Hỏa Dục Tú còn nhỏ, rất dễ dụ, bèn nói: “Hắn là chủ quán mà, trách nhiệm hắn gánh, lợi ích cũng là do hắn ban xuống”
Nàng ta không nói sâu về chuyện Diệt Thế Ma Long hay đội săn rồng, sẽ rất dễ dàng chắp vá xâu chuỗi mâu thuẫn lẫn nhau, để lộ ra trăm ngàn sơ hở, bèn lảng sang chuyện khác: “Giọng của muội rất êm tai, hát Chúc Ca nhất định sẽ rất hay:
Quả nhiên Tật Hỏa Dục Tú rất dễ bị hấp dẫn qua chuyện khác, ngây thơ cười nói: “Mẫu thân của muội cũng nói như vậy.” Thật ra tính cách và tướng mạo của Liên Ngọc Thiền không liên quan gì đến nhau, nàng ta không phải người dịu dàng, nhưng có lẽ đã nhận lệnh trông trẻ cho nên hôm nay cực kỳ kiên nhẫn: “Vậy thì học một chút, khi nào chủ quán về thì hát một bài Chúc Ca dọa hắn một trận, thế nào?”
“Tốt lắm” Tật Hỏa Dục Tú đồng ý, lại nhìn bản thảo của Liên Ngọc Thiền, chỉ một tờ Sáng Thế Chi Thư đã được Khương Vọng dùng nguyền lực ngưng tụ: “Tỷ tỷ xinh đẹp đang giải nghĩa hai chữ này sao”
“Ù, đúng” Liên Ngọc Thiền thuận miệng nói: “Chữ trước đã dịch được rồi, là chữ 'kỷỳ; còn thiếu một chữ nữa là trang sách này sẽ hoàn chỉnh”
Tật Hỏa Dục Tú nghiêm túc nói; “Chữ này có lẽ là ninh”
Liên Ngọc Thiền sửng sốt, nàng ta không ngờ cô bé còn chưa tới chín tuổi mơ ước trở thành Chúc Vu này lại có thể giải nghĩa đợc Sáng Thế Thần Văn, phải biết Vu Chúc chính thức của bộ tộc vương quyền hiện tại còn không dịch ra được một chữ nào.
“Minh? Là minh nào?” Nàng ta hỏi.
Tat Hỏa Dục Tú cầm lấy chiếc bút trong tay Liên Ngọc Thiền, viết một chữ “minh” thẳng thớm ngay ngắn trên giấy: “Là cái này”
Liên Ngọc Thiền không tin tưởng đứa nhỏ này có thể đưa ra câu trả lời chính xác cho lắm, nhưng khi thực sự kham chữ này vào cả trang Sáng Thế Chi Thư thì sẽ phát hiện hình dạng và cảm giác của những chữ này đều vô cùng ăn khớp. Những đường cong vặn vẹo kia cũng có kết nối với Tế Vũ.
Nói cách khác, cách chú giải này là chính xác!
“Thế hữu duy, duy vu kỳ minh?” Liên Ngọc Thiên chau mày: “Giải thích thế nào?” Nàng ta vô thức nhìn về phía Tật Hỏa Dục Tú: “Thế giới này gắn kết với một thứ gì đó mà mọi người ghi nhớ trong lòng? Gắn kết với một văn minh nào đó?”
Nhưng nàng ta chỉ nhìn được tấm mặt nạ Vu Chúc khoa trương chứ không nhìn thấy ánh mắt của Tật Hỏa Dục Tủ dưới mặt nạ.
“Hi gì” Cô gái nhỏ cười nói: “Muội cũng không biết”
Liên Ngọc Thiền tạm vứt nỗi hoang mang ra sau đầu: “Tiểu Tú muội muội, ở đây còn có mấy trang Sáng Thế Chi Thư, muội có thể đọc hết không?”
Tật Hỏa Dục Tú chỉ nhìn một cái rồi quay lại nói: “Nếu biết mấy chữ trong đó thì có lẽ muội sẽ đọc lên được một cách tự nhiên, chữ vừa rồi cũng đột nhiên xuất hiện”
Đi đường tắt không thành, Liên Ngọc Thiền không thể làm gì khác hơn là nói: “Dịch ra được một chữ là đã giỏi lắm rồi. Vất vả cho muội, còn lại tỷ tỷ tự mình cố gắng” Tật Hỏa Dục Tú khua tay, nghiêm túc đẩy xe lăn tới đối diện bàn dài, ngồi đối diện với Liên Ngọc Thiên: “Vậy thì muội cũng phải ra sức thôi!”
Cửa sổ đóng chặt, đèn tường ấm áp.
Bóng của Liên Ngọc Thiền và bóng của Tật Hỏa Dục Tú giao nhau giữa bàn dài.
Ổ đó là bản thảo tán loạn, là lịch sử dài đằng đẳng liên quan đến Vu Chúc của thế giới này.
Ánh đèn kéo cái bóng dài ra.
Cái bóng của vương miện tối cao đại diện cho quyền lực thống trị các bộ cũng trở nên vặn vẹo dưới ánh đèn. Khánh Vương ngồi quỳ trước chân dung Thủy Tổ đã bị hương hỏa nhiều năm hun mờ.
Tướng quân Khánh Hỏa Nguyên Thần cụt một tay quy sau lưng gã.
“Thủy Tổ ơi, linh hồn của điệu múa trước ngọn lửa đầu tiên trên thế giới này” Khánh Vương trầm giọng: “Lại đến thời khắc lựa chọn vận mệnh. Khánh Hỏa Bộ nên đi về đâu?”
Đương nhiên chân dung không trả lời gã. “Năm xưa chúng ta rời khỏi núi Thánh Thú, gian khổ lập nghiệp trong thế giới Man Hoang, châm lửa nhảy múa trong đêm dài lạnh giá, trải qua quá trình sinh sôi phát triển dài đằng đăng từ thế hệ này qua thế hệ khác, mới trở thành Khánh Hỏa Bộ hôm nay. Thế nhưng Thủy Tổ à, ngài chẳng để lại bao nhiêu chỉ dẫn liên quan đến tương lai” “Hôm nay ta đại diện bộ tộc nắm giữ vương quyền thiên hạ, nhưng lại không biết gì về con đường phía trước, không biết sao mà trù tính. Vu Chúc Trúc Thư thông minh tải trí thì đã nhảy xuống U Thiên, tộc trưởng Cao Sĩ anh dũng can trường thì đã mất tại địa quật... Lịch sử của Khánh Hỏa Bộ đều đã bị bọn họ mang đi”
Gã nghiêm túc quỷ gối: “Thủy Tổ nếu có linh, xin hãy báo mộng cho ta."
Rất lâu sau mới thẳng lưng dậy.
“Nguyên Thần” Ga không quay đầu lại, chỉ nhìn qua chân dung Thủy Tổ chiếm nửa mặt tường: “Ngươi tiếp xúc với người đến từ Thanh Thiên nhiều nhất, ngươi có kiến nghị gì? Hoặc nói cách khác, ngươi cảm thấy Trương Lâm Xuyên có đáng dựa vào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad