Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2079: Tình yêu với nàng dài hơn cả thời gian (1)

Chương 2079: Tình yêu với nàng dài hơn cả thời gian (1)
“Không cần chứng minh.” Thanh Cửu Diệp trầm giọng nói: “Hiện tại, thời khắc này, ngươi đại biểu chính ngươi, hay đại biểu Thần?”
“Điều này khác nhau ở chỗ nào? Ta là Thanh Thánh nữ, cũng là người thay mặt Thần. Thần dụ vào tai ta, ta trần thuật chân thực từng chữ.” Thanh Hoa nói: “Ý chỉ của Thần, ta sẽ không bẻ cong, không hiểu sai, không che lấp... Đây chẳng lẽ không phải bổn phận của kẻ hầu Thần sao?”
“Thần dụ ngươi nghe được là gì?” Thanh Cửu Diệp lại hỏi.
“Đương nhiên là giết kẻ xúc phạm Thần này, chỉ dẫn con đường chính xác cho Thánh tộc!” Thanh Hoa nói với vẻ mặt thành thật: “Nếu không các ngươi cho rằng dựa vào cái gì mà ta có thể tổn thương được bà ta? Là Long Thần đại nhân đã thu hồi lực lượng của bà ta!”
“Ta tuyệt đối sẽ không nghe theo Thần dụ này!” Thanh Bát Chi tức giận nói.
Thanh Cửu Diệp nói: “Tiểu Phiền bà bà giống mẹ của chúng ta, người vá vết rách trên áo ta, nấu món ăn ăn vào bụng ta, dạy ta làm người, nuôi ta trưởng thành. Nếu Thần yêu người, há có xúi giục con giết mẹ? Sao lại chỉ thị mẹ giết con?”
“Là Thần cho chúng ta áo cơm, là Thần cho chúng ta che chở. Là Thần dẫn dắt chúng ta đi ra bóng tối, Thần cho chúng ta tương lai!” Thanh Hoa đầy cõi lòng sùng kính mà ca tụng, lại nhìn hai vị võ sĩ Thánh tộc: “Có lẽ ngươi sẽ mê hoặc vì trước mắt, nhưng cuối cùng Thần sẽ dẫn đường cho chúng ta đi về hướng ánh sáng... Vào thời khắc bà ta lựa chọn xúc phạm Thần, lựa chọn rời xa Thần dụ, bà ta đã không còn là Tiểu Phiền bà bà của chúng ta nữa, mà là một kẻ xúc phạm Thần tội ác tày trời. Đừng quên, lực lượng của các ngươi từ đâu mà đến! Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn xúc phạm Thần sao?”
“Không. Là bà bà chăm sóc chúng ta lớn lên, bà bà tìm đồ ăn, bà bà bảo vệ tộc nhân chúng ta... Cho tới nay, người chân chính che chở mảnh đất này, chân chính làm nó phát sáng phát nóng bằng hết khả năng của nó đều là Tiểu Phiền bà bà, mà không phải Thần!”
Thanh Cửu Diệp vẫn kéo cung hết cỡ như cũ, nói: “Thần ban xuống Thần lực, ta cũng trả giá tu hành. Thần cần tín ngưỡng, tất cả tế tự, ta chưa từng vắng mặt một lần, chưa có một lần không thành tâm. Nhưng nếu Thần muốn giết chết Tế ti bà bà, vậy thì Thần này... Ta không tin!”
Đây thật là lời xúc phạm Thần!
Kẻ vứt bỏ Thần chắc chắn bị Thần vứt bỏ.
Mất đi Thần lực, cái gọi là võ sĩ Thánh tộc chỉ là một người bình thường có thân thể cường kiện hơn chút.
Nhưng...
Một hơi thở trôi qua, hai hơi thở trôi qua, ba hơi thở qua đi.
Rất nhiều hơi thở trôi qua.
Không có bất cứ biến hóa nào xuất hiện trên người Thanh Cửu Diệp.
Cơ thể của y vẫn hữu lực như cũ, cung tên của y vẫn thật ổn như cũ.
Không bởi vì lời xúc phạm Thần mà bị thu hồi lực lượng, càng không thấy có Thần phạt nào giáng lâm.
“Xem ra ý Thần không phải như thế, mà là ý ngươi như thế.” Thanh Bát Chi cầm tiêu thương, ánh nhìn về phía Thanh Hoa đã vô cùng lạnh lùng hà khắc: “Cách bà bà xa một chút!”
Bị sát ý khiếp người ép đến.
Thanh Hoa không kìm lòng nổi mà lại lui ra sau mấy bước.
“Sao... sao lại như vậy?”
Nàng hỗn loạn, lo sợ, nghi hoặc, hoàn toàn không biết ở đâu có vấn đề.
Rõ ràng là Thần, rõ ràng là Thần...
Là ý chỉ của Thần mà.
Ba người trẻ tuổi giằng co trong phòng sách này, cảm xúc kịch liệt lại phức tạp.
Không có ai chú ý đến, chẳng biết lúc nào, bà lão tóc trắng ngồi liệt trên ghế nằm đã rơi lệ đầy mặt.
Môi của bà run rẩy, hồi lâu cũng nói không nên lời một chữ.
“Bà bà, ngươi làm sao rồi?” Thanh Cửu Diệp phát hiện không đúng trước hết, lắc mình một cái, chạy đến trước mặt Tiểu Phiền bà bà, thu hồi cung tên muốn nâng bà, nhưng lập tức nhớ tới thương tích của bà bà, không dám tùy ý hành động, chỉ lo lắng hỏi: “Làm sao rồi?”
Trong hỗn loạn, Thanh Hoa cũng quay đầu nhìn về phía bà lão mặt mũi hiền lành này.
Thanh Bát Chi quét ngang tiêu thương, người đã chặn trước mặt nàng, nhìn nàng với vẻ mặt cảnh giác.
Thanh Hoa lại sửng sốt, nàng chưa từng nhìn thấy biểu cảm xa lạ như thế trên mặt những người này.
Thế nhưng, Thần dụ...
Tiểu Phiền bà bà rốt cục lúng túng lên tiếng, giọng nói của bà run rẩy như thế: “Các ngươi... Các ngươi nghe... Đã nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy cái gì?” Thanh Cửu Diệp tràn đầy mờ mịt trong lòng.
Nước mắt tràn đầy trong những nếp nhăn. Tiểu Phiền bà bà vẫn luôn đối kháng với lực lượng kỳ dị trên thanh chủy thủ kia, đồng thời cũng đang đối kháng với Thần dụ hỗn loạn không ngừng sinh ra.
Nhưng ngay vừa rồi...
Thần dụ hỗn loạn khiến bà bối rối kia đã bị Thần dụ mới thay thế.
Đây là khí tức “Chính chỉ” mà bà rất quen thuộc.
Mà Thần dụ này chỉ có hai chữ ——
“Tiểu Phiền.”
Hai chữ này xuất hiện trong lòng, vang lên bên tai.
Đã từng xuất hiện trong mơ vô số lần, vô số lần.
“Nghe... Nghe thấy.” Thanh Hoa trố mắt, nói.
Làm Thanh Thánh nữ, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua Thần dụ.
Nhưng vì sao?
Vì sao Chân Thần sẽ gọi tên Tiểu Phiền bà bà? Còn tinh tế như thế, mềm mại như thế...
Một tiếng nghiệm chứng chân thực kia của Thanh Hoa làm Tiểu Phiền bà bà xác nhận, không phải mình nghe nhầm trong lúc hoảng hốt.
Bà “A” nửa tiếng liền nghẹn lời.
Đôi tay khô gầy chậm rãi đưa lên, che khuôn mặt của mình.
Run rẩy, run rẩy, từ đầu đến cuối không cách nào che lấp hoàn toàn.
Bà giống một đứa bé, giống một đứa bé tủi thân tới cực hạn, khàn giọng kêu khóc ở đó.
Hiểu rồi.
Hết thảy, bà đều hiểu rồi.
Vì sao qua nhiều năm như vậy, lại có hai âm thanh của Thần hoàn toàn mâu thuẫn...
Vì sao năm đó Quan Diễn đã dầu hết đèn tắt, lại nói với bà —— “Ta dùng phương thức của ta, vĩnh viễn yêu nàng.”
Bà rốt cuộc hiểu được, vài câu tầm chương trích cú [1] trong phòng sách này, trước đây bà nhìn thấy mà không thể hoàn toàn lý giải——
[1] Tầm chương trích cú: trích dẫn câu chữ của người xưa
“Nàng phải biết nàng nên tín ngưỡng điều gì, hòa bình, khỏe mạnh, vui vẻ, hay là Thần?”
“Phật nói không thể thỏa mãn hết thảy tâm ý của nàng, ta nói, nếu ta làm Phật, tất sẽ không như thế.”
...
Đã nát hết kim thân, thiêu xá lợi, còn nói gì đến chuyện thành Phật, nhưng thật ra là thành Thần.
Ngọn nguồn của thời kỳ tăm tối xưa nay không chỉ là những trưởng lão kia, xưa nay không chỉ là Yến Kiêu. Có lẽ nơi phát ra của những Thần dụ hỗn loạn... Chính là Long Thần ban đầu!
Mà qua nhiều năm như vậy, Quan Diễn luôn là người đấu tranh với Thần, làm một nửa “Thần” khác, vẫn đang làm bạn bên cạnh bà...
Những “Thần dụ chính xác” được bà tán thành đều là yêu thương dày đặc trong thời gian dài đằng đẵng.
Đều là lời tỏ tình của Quan Diễn với bà sau mỗi một lần thắng lợi đấu tranh ngắn ngủi!
Cho tới bây giờ, bà đều biết, bà được yêu chân thành.
Nhưng cho tới bây giờ, bà không biết, y còn đang yêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad