Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1135: Quẻ Sư

Chương 1135: Quẻ Sư
Nam tử râu dài lúc này mới nhìn Lý gầy: "Món đồ chơi mà các ngươi nói... là thứ gì?"
"Một người trẻ tuổi, cao như vây, mập như vầy..." Lý gầy huơ huơ tay, cánh tay được băng bó kỹ không tiện di chuyển, nói năng cũng mơ hồ, nhưng hắn ta lại thích thú nói: "Từ trong tay chúng ta, cướp đi một đệ tử phong bế song mạch. Chúng ta đuổi theo không kịp"
Nam tử râu dài không để ý lắm nghe một lúc, nghe xong mới sờ sở râu dài, thú vị.
Ông ta quay đầu nhìn Yến Tử: "Yến Tử cũng không đuổi kịp sao?"
"Không biết." Yến Tử nói: "Ta không hề đuổi theo."
Nam tử râu dài gật đầu, cũng không hỏi rõ nguyên nhân.
"Được rồi." Ông ta nhẹ nhàng vén tay áo lên: "Để ta bói một quẻ"
"Đừng!" Yến Tử ngăn lại: "Đừng ở đây"
"Vì sao chứ?" Lại là Lý gầy hỏi.
Yến Tử hung hăng trừng hắn ta một cái: "Không có huyết tế, ngươi muốn Quẻ Sư tính thế nào?"
Ông ta tên là Quẻ Sư sao? Hay đó chỉ là thân phận, còn huyết tế là gì?
Lương Cửu đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhận lấy ánh mắt của nam tử râu dài kia.
Nam tử râu dài gọi là Quẻ Sư kia, nhìn Lương Cửu rất bình thường.
Giống như đang nhìn một người qua đường, tùy ý, bình thường.
"Đây không phải là một cái sao?" Ông ta nói.
Lương Cửu chỉ cảm thấy tay chân buốt giá!
Vấn Tâm nhân ma vẫn tiếp tục lau chùy thanh chủy thủ, Vạn Ác nhân ma vẫn ngủ ngáy như sấm, Tước Nhục nhân ma vẻ mặt vẫn như thường.
Không ai có ý kiến gì với suy nghĩ của Quẻ Sư, cũng sẽ không có ai có ý kiến gì đối với suy nghĩ của Quẻ Sư.
Lương Cửu trong sự lạnh lẽo buốt giá, bất lực kháng cự, cũng không dám chạy trốn, nghênh đón ngày tận thế của chính mình.
"Không, không được."
Y nghe thấy một giọng nói nói như vậy.
"V rất biết điều, nên giữ lại."
Giọng nói này giống như tiếng trời vậy!
"Ta sẽ đi bắt cho ngươi một người." Yến Tử vội vội vàng vàng nói, thân ảnh nhoáng một cái liền biến mất ở phương xa.
Rất rõ ràng, mặc dù nàng ta dám đưa ra ý kiến phản đối, nhưng cũng không có tư cách thật sự ngăn cản Quẻ Sư.
Nàng ta chỉ có thể đưa ra thêm một chọn lựa, để Quẻ Sư chọn.
Còn chuyện Quẻ Sư... có giữ thể diện cho nàng ta không?
Lương Cửu chỉ cảm thấy hô hấp của chính mình cũng muốn dừng lại rồi, cảm giác vận mệnh của y bị người khác nắm giữ trong lòng bàn tay không hề dễ chịu, nhưng y không có năng lực tự chủ.
Y chỉ biết rằng, ở trong hoàn cảnh như vậy, y tuyệt đối không thể mất đi sự sủng ái của Yến Tử. Tuyệt đối không thể...
Y cảm thấy ánh mắt bình tĩnh của Quê Sư đang nhẹ nhàng di chuyển trên người mình.
Ánh mắt kia, nặng tựa ngàn cân.
May mà cuối cùng cũng dời đi rồi.
Quê Sư thở dài nói: "Nữ nhân rất phiền toái"
"Quá mức phiền toái!" Lý gầy phụ họa theo.
Không, không, chẳng hề phiền toái chút nào.
Lương Cửu thầm nói.
Y dường như muốn khóc thút thít thành tiếng.
Vào thời khắc này, y vậy mà lại cảm thấy cảm kích Yến Tử vô cùng.
Mặc dù nếu không có đám nhân ma này, y vốn chẳng cần phải chịu tai họa này...
Y thật sự cảm động đến rơi cả nước mắt, thậm chí cũng không hề cảm thấy mặt nạ không có ngũ quan kia... đáng sợ nữa, ngược lại cảm thấy có một loại xinh đẹp đặc biệt.
Cũng cảm tạ cha mẹ đã cho y một khuôn mặt coi như anh tuấn.
Y thổ một hơi dài, cảm nhận sinh mệnh của chính mình, đồng thời lại không dám khiến cho bất cứ nhân ma nào chú ý đến.
Lúc này mới phát hiện, áo trong đã ướt đẫm mồ hôi.
Quá đáng sợ!
Yến Tử trở lại rất nhanh, không biết có phải sợ chậm chút nữa thì Quẻ Sư liền không đợi kịp.
Tóm lại lúc nàng ta mang theo một nam nhân vóc người trung bình trở về, Quẻ Sư và Lý gầy vẫn chưa nói chuyện được mấy cầu.
Nội dung cuộc nói chuyện của hai nhân ma kia vốn cũng rất kỳ quái, đều là có bạc hay không, đồ trang sức đeo tay nào quý hơn các loại, hoàn toàn không giống hai nhân ma tiếng xấu đầy mình.
Điểm khác nhau chính là, biểu cảm của Quỷ Sư rất tùy ý, hiển nhiên chỉ là tùy tiện tâm sự một chút, còn Lý gầy thì nói đến mức khuôn mặt hồng hào, vô cùng thích thú.
Yến Tử ném nam nhân không thể giãy dụa trong tay tới trước mặt Quê Sư: "Ngươi xem, ta rất nhanh phải không?"
Quẻ Sư từ chối cho ý kiến, chỉ nói với Lý gầy: "Xử lý một chút."
Lý gầy liền tay chân nhanh nhẹn lột áo quần của người này ra.
Còn Yến Tử đã trở lại bên cạnh Lương Cửu.
"Ta về rồi" Nàng ta nói.
Trong nháy mắt này, Lương Cửu vậy mà có thể cảm thấy một chút dịu dàng.
"Cám, cám ơn" Giọng y hơi hơi nghẹn ngào.
"Đứa ngốc." Yến Tử vương ngón tay nhỏ dài ra, lau lau khóe mắt cho y: "Nam tử hán phải mạnh mẽ lên"
Lương Cửu cắn chặt môi, dùng sức gật đầu.
Bên kia, Quê Sư ngồi xuống, tiện tay phất qua mặt đất một cái, nhổ sạch cỏ cây, tụ đá vụn lại. Một đài đá hình tròn bằng phẳng hiện ra trước mặt ông ta.
Đột ngột hiện ra, đường như đã tồn tại ở đây lâu rồi vậy.
Trên bệ đá có khắc hoa văn phức tạp, những đường vân vặn vẹo cuốn lấy nhau vô cùng quỷ dị, Lương Cửu chỉ liếc nhìn một cái, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Yến Tử che kín mắt y, giọng nói dịu dàng: "Đừng nhìn lung tung, đối với ngươi không tốt"
Lương Cửu chờ một lúc thì cảm giác ác cảm đó mới trôi qua, vẫn còn hơi sợ đáp: "Biết rồi."
"Ông ta tên là Quẻ Sư, xếp thứ hai trong cửu đại nhân ma, có danh hiện là Toán Mệnh nhân ma." Yến Tử ghé vào lỗ tai y nói nhỏ, dường như đang giới thiệu với y.
"Toán Mệnh?" Lương Cửu hơi thắc mắc.
So với những danh hiệu như Vạn Ác, Tước Nhục thì nhân ma xếp thứ hai chẳng hề hung ác.
"Đúng. Toán Mệnh" Yến Tử nhàn nhạt nói: "Tính một lần, liền muốn một mạng"
Lương Cửu nghe rõ tiếng bản thân nuốt nước miếng xuống cổ họng: "Vậy... vậy sao?"
Quẻ Sư cũng chẳng quan tâm bọn họ đang nói chuyện gì, cũng không ngần ngại bọn họ bàn tán thế nào về mình.
Đối với hành vi tiện tay bắt về một tên mặt trắng ở Thanh Vân Đình của Yến Tử, ông ta cũng không hề có bất cứ ý kiến gì.
Nam nhân bị lột sạch trần trụi kia được xếp thành hình chữ "Thái" (4) trên đài đá.
Một người rất bình thường, chắc là Yến Tử tùy tiện bắt được trên đường. Không có sức mạnh, cũng chưa từng tu luyện qua bất kỳ võ công phàm tục gì.
Seo lồi trên người rất rõ ràng, còn có một mùi hôi cho thấy không thường xuyên tắm rửa lắm.
Người đó trợn tròn đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng, nhưng chẳng thể chuyển động dù chỉ là mí mắt.
Quẻ Sư đặt tay lên mắt người này nhẹ nhàng sở nắn, khép mắt lại cho ông ta.
Bên cạnh đưa tới một thanh cương đao sắc bén.
Không biết Trịnh mập đã bò dậy từ lúc nào, đến bên cạnh quan sát: "Này, đao đưa cho ngươi, tránh làm dơ tay."
"Ông ta đã trở thành tế phẩm, ông ta liền không hề bẩn nữa"
Quẻ Sư không nhận đao, chỉ dùng một ngón tay trỏ, xuyên thủng năm lỗ trên cổ, tay, lưng, đùi của nam tử trung niên.
Lẵng lặng nhìn máu tươi chảy xuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad