Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 745: Đỏ tươi

Chương 745: Đỏ tươi
Lôi Chiêm Càn bỗng xoay người, tay quấn lôi quang, mũi tên băng này trực tiếp bị nắm nát.
Vụn băng như lưu quang, rơi xuống vô số điểm sáng.
Không thể nói mũi tên này là đánh lén, ngược lại càng giống một lời cảnh cáo.
Lý Phượng Nghiêu lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ta cũng đưa một câu tương tự cho ngươi, nếu hiện tại ngươi không xin lỗi. Vậy ngươi không cần xin lỗi LG nưa.
Ai cũng biết, Lôi Chiêm Càn có thiên phú tốt, thực lực mạnh, cũng cực kỳ phong lưu, thê thiếp của hắn ta đã nhiều thành đàn.
Lấy nàng để đánh đồng với thị thiếp của mình, hỏi có phải nàng ghen hay không?
Có thể trong mắt của Lôi Chiêm Càn, đây là thái độ phong lưu, là vui đùa cực kỳ bình thường, thậm chí là một loại hài hước mê người.
Nhưng đối với Lý Phượng Nghiêu, đây là sỉ nhục tuyệt đối không thể chịu được.
Nàng vốn chỉ muốn đuổi Lôi Chiêm Càn đi, tranh đoạt ích lợi của thế giới bí cảnh nơi này. Nhưng giờ phút này, nàng thật sự động sát tâm.
Không thể tránh né chiến đấu, đây là nhận thức chung của các bên.
Hiện tại chỉ xem Lôi Chiêm Càn muốn khống chế cuộc chiến đến mức độ nào. Là phân thắng bại, hay là phân sinh tử.
Lý Phượng Nghiêu đã vạch ra điểm mấu chốt, chỉ chờ đáp án.
Lôi Chiêm Càn trầm mặc như nước.
Hắn ta cũng không sợ Lý Phượng Nghiêu, cũng không e ngại ba người bọn họ liên thủ.
Có điều hắn ta thật sự thấy hứng thú với Lý Phượng Nghiêu, con gái của Thạch Môn Lý thị, cho dù là một con heo mẹ, hắn ta cũng sẽ cảm thấy hứng thú, càng đừng nói Lý Phượng Nghiêu tuyệt đẹp như thế.
Nhưng hắn ta thật sự không nghĩ tới, hài hước cũng không thành công, dáng vẻ phong lưu của hắn ta căn bản không lọt được vào mắt của Lý Phượng Nghiêu.
Mà phân sinh tử với Lý Phượng Nghiêu ở nơi này, tuyệt đối là lựa chọn ngu xuẩn đến tột đỉnh.
"Ta xin lỗi nàng vì câu nói lỡ vừa rồi, ta tuyệt đối không có ý bất kính với Lý cô nương"
Lôi Chiêm Càn nói: "Còn nữ nhân của ta, ta xin lỗi vì nàng ta nói năng lỗ mãng nhằm vào nàng, nàng ta sinh trưởng trong thế giới này, thật sự không biết nàng là thần thánh phương nào, cho nên đã mở miệng nói càn. Nhưng cũng chỉ có thể xin lỗi"
Nói xong thì hắn ta xua xua tay, ý bảo các chiến sĩ Xích Lôi Bộ lui về phía sau. Bọn họ không có khả năng nhúng tay vào cuộc chiến đấu ở cấp bậc này.
Mà một mình hắn ta, đối mặt với địch nhân ba hướng, chỉ lạnh nhạt nói một lời: "Nếu nàng muốn làm gì nàng ta thì nắm tay của ta sẽ không cho phép"
Lúc này Xích Lôi Nghiên cũng đã biết, lời nói của nàng ta đã gây đại họa, Lý Phượng Nghiêu là nhân vật không đắc tội nổi.
Nàng ta vừa thầm hận đang ở Cờ Sinh Tử, không thể phát huy sức mạnh đồ đằng, cũng không thể điều động đại quân của bộ tộc, vừa cắn răng im miệng không nói gì, chỉ dẫn dắt tộc nhân lui về phía sau.
Lúc này nếu có thể không liên lụy đến Lôi Chiêm Càn là tốt nhất, chút nhận thức chiến đấu này nàng ta vẫn có.
"Nói chuyện thât là vui sướng, ngươi đáp ứng yêu cầu của chúng ta không?"
Người không muốn Lôi Chiêm Càn trực tiếp nhận thua rời đi nhất chính là Khương Vô Tà, lúc này tuy Lôi Chiêm Càn không có ý nhận thua, nhưng hắn ta cũng không muốn cho đối phương thêm thời gian nữa.
Vì thế Hồng Loan Thương đâm thẳng tới, người đã cầm thương lao vút qua.
Tuy rằng ngoài miệng hắn ta nhằm vào Xích Lôi Nghiên, giống như thật sự muốn trút giận cho Lý Phượng Nghiêu nên đối phó với Xích Lôi Nghiên, nhưng từ trước đến nay hắn ta luôn thương hoa tiếc ngọc, mũi thương chỉ nhằm vào Lôi Chiêm Càn.
Đó là một màu đỏ tươi như đang thiêu đốt.
Đồ đến rực rỡ, đỏ đến xán lạn.
Vọt đến tận cùng, lại chỉ để lại một vệt đỏ rực.
Như mưa đánh vào hoa xuân, hồng trang điêu tàn.
Chỉ còn lại một mảnh.
Một mảnh điêu tàn, một mảnh đỏ rực!
Đối mặt với một thương Diễm Quang Hồng Tẵn này, Lôi Chiêm Càn sải bước đi về phía trước, tay hơi nắm hờ, tựa như nắm một thanh đao vô hình, trực tiếp trảm nghiêng tới!
Xèo xèo ~ Lôi quang nhảy lên thành hình, cán dài lưỡi bén, đường cong sắc lẹm, phảng phất như bật ra từ hư vô trống rỗng, đao lôi điện ngưng tụ thành hình.
Một đao trảm Hồng Loan!
Lưỡi đao chắn lại mũi thương, lôi quang trắng xanh và thương quang đỏ tươi va chạm vào nhau. Ngay lập tức, hồng triều thổi quét, mà điện quang thì lóe lên bốn phía.
Cũng cùng thời khắc đó, sương quang đã động.
Nếu Khương Vô Tà đã động thủ, về tình về lý, Lý Phượng Nghiêu cũng không có khả năng chờ đợi tiếp nữa.
Sương Sát Cung vừa căng lên liền lập tức bắn, nàng chỉ bắn một mũi tên, mũi tên này nhắm chuẩn vào sau cổ của Lôi Chiêm Cần.
Mũi tên chưa bắn tới thì trên người Lôi Chiêm Càn đã hiện ra sương lạnh trước, làm động tác của hắn ta cứng đờ, làm phản ứng của hắn ta trì trệ.
Cảm giác lạnh như băng này còn nhanh hơn bản thân mũi tên.
Bang!
Một tiếng nứt vang lên.
Phảng phất như tiếng hàn băng rách nát.
Kéo theo đó là lôi quang vô biên, dựng lên từ bên trong Lôi Chiêm Càn, làm nổ nứt tứ phương!
Những lôi quang này phảng phất như sinh ra đã có linh tính, như chiếc roi mảnh tung đòn liên hoàn, một roi rồi lại một roi, tự quất lên sương tiễn kia, đánh cho nó dập nát ra.
Mà trong quá trình này, thậm chí Lôi Chiêm Càn còn chưa xoay người.
"Đều tới giết ta, ta có sợ gì?"
Hắn ta hơi nắm hờ tay phải, lại chém ngược một đao lần nữa!
Một đao lôi quang trước đó còn chưa tiêu tan, đao sau lại trảm đến.
Khương Vô Tà nhẹ nhàng thu tay lại, Hồng Loan Thương nhanh chóng thoát ly dây dưa của một đao lôi quang trước đó. Tay hắn ta dùng lực vô cùng tinh tế, vung đầu thương lên, trực tiếp đâm thằng vào đao lôi quang sau đó.
Cú va chạm này làm đao lôi quang ngừng lại. Nhưng Hồng Loan Thương lại giũ ra lần nữa, đầu thương ném ngược trở về, lập tức đánh nát chuôi đao lôi quang này ngay tại chỗ!
Hắn ta lại mượn sức mạnh một kích này tiếp tục ném ngược lại lần nữa, quất đao lôi quang ngược lên trời cao.
Khả năng mượn lực này kỳ diệu đến tuyệt đỉnh, coi công kích của Lôi Chiêm Càn như chơi đùa, có thể thấy được sự tỉnh diệu của thương thuật.
Nhưng Lôi Chiêm Cân... Cũng quả thực chỉ đang chơi đùa.
Sau khi hắn ta chém ra một đao, không chút tránh né mà trực tiếp nắm lấy roi, nghiêng người kéo mạnh.
Roi lôi quang hiện ra như trường xà, quất về hướng Phương Sùng đang chờ đợi cơ hội ở một bên: "Ngươi cũng tới!"
Hắn ta hoàn toàn không để bọn Khương Vô Tà vào mắt, muốn đồng thời đơn độc chiến đấu với ba người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad