Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1689: Kinh Trập

Chương 1689: Kinh Trập
Lúc đầu, hắn cực kỳ coi trọng đối thủ Lâm Chính Nhân này, vì muốn giải quyết triệt để kẻ này mới không tiếc xin Tào Giai đổi danh sách quyết đấu, muốn thử giết người dưới mắt Dư Tỷ chân quân.
Nhưng vào lúc Lâm Chính Nhân tự hại mình hôn mê, vào lúc hắn một mình đứng trên võ đài, hắn tự hỏi chính bản thân mình, hắn đến Quan Hà Đài này để làm gì?
Giết Lâm Chính Nhân? Làm nhục Trang quân Trang thần.
Không phải, hắn tới đây là để tranh lấy vị trí đệ nhất thiên hạ.
Trên con đường Nội Phủ cao vời vợi này, Lâm Chính Nhân đến tư cách đứng trên nó còn không có.
Bởi vì hắn ta đã tự mình gục xuống rồi.
Vào dịp thiên kiêu tất cả các nước tụ họp này, trong trường hợp tất cả người trong thiên hạ đều chú ý tới này, người này đến cả dũng khí ra tay cũng không có.
Thậm chí đến cả thăm dò đôi chút cũng không dám!
Người như vậy, dù lòng dạ có sâu đến mức nào đi nữa thì có thể trở thành đối thủ của hắn sao?
Con đường Đạo Đồ vừa dài lại vừa khó khăn, không phải lúc nào cũng có thể chuẩn bị một cách hoàn hảo thì mới có thể lên đường!
Không có sự dũng mãnh thì làm sao có thể tiến lên?
Hôm nay Khương Vọng hắn ta dẫm lên con đường quang minh này, hướng về phía trước mà bước đi, không cần biết là tốt hay là xấu, là thành công hay là thất bại thì hắn cũng đã bước lên những vị trí càng cao hơn, mà Lâm Chính Nhân thì đã vĩnh viễn thất lạc tại ven đường. Hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại để chờ đợi. Chỉ là một ngày nào đó gặp lại thì thuận tay giết chết mà thôi.
"Đặng... Kỳ! Tại sao đột nhiên lại lấy cái tên này?" Hách Liên Vân Vân hỏi.
"Bởi vì có một người họ Đặng, người này mãi mãi là lâ cờ anh hùng của thần"
Hách Liên Vân Vân ngồi dịch qua, lại sát lại gần một chút, đôi mắt xanh biếc lấp lánh đầy yêu thương: "Lá cờ anh hùng này còn tung bay hay không?"
"Haizz, ta chỉ tùy tiện nói thôi, Hoàng Hà Hội mà, một cái tên mới, một cảnh tượng mới."
Sự trìu mến trong ánh mắt của cô nương thảo nguyên trong nháy mắt chuyển thành sự ngưỡng mộ: "Chỉ tùy tiện nói mà lại có cả một câu chuyện đằng sau, cái tên hay như thế, ngươi thật là có tài năng"
Triệu Nhữ Thành:....
Không biết tại sao, lúc này khi đang đứng trên diễn võ đài, Triệu Nhữ Thành lại đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại đó.
Y không có ý định tưởng niệm bất cứ ai, vì vậy y lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ này.
Lúc này y nhìn đối thủ, tâm tình bình tĩnh trở lại.
Đặng Nhạc đã chết rồi.
Loại "tử vong" này có thể là về mặt thân thể, cũng có thể là về mặt linh hồn.
Nhưng cho dù thế nào thì suy nghĩ, tình cảm thuộc về người tên Đặng Nhạc này chắc chắn đã chết rồi.
Y cực kỳ hiểu rõ điều này.
Bởi một khi Đặng Nhạc còn sống, ông sẽ không bao giờ cho phép mình trở thành điểm yếu để uy hiếp y.
Vậy thông tin ghi trên tờ giấy được gửi tới từ Đại Tân Trấn Ngục Ti là không đáng tin cậy.
Trên thế giới này, Đặng Nhạc là người mà y hiểu rõ nhất, tin tưởng nhất và là người cuối cùng mà y có thể dựa vào.
Vì vậy y biết rằng cho dù đó có là Đại Tân Trấn Ngục Ti thì cũng không thể nào ngăn cản Đặng Nhạc đi tìm cái chết.
Cho dù trên những ngón tay kia còn lưu giữ lại bao nhiêu sinh cơ, cho dù có làm ra thủ đoạn khiến người khác khó lòng nhận ra thế nào đi nữa, thì thứ đang chờ đợi ở Ốc quốc, chỉ có cạm bẫy.
Không còn Đặng Nhạc.
Bốn chữ này, y đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu, dùng nó để phá vỡ mộng tưởng ngây thơ của mình - y hoàn toàn không ngây thơ, nhưng trong sự việc này của Đặng Nhạc, y không thể nào kiềm chế được hy vọng tội nghiệp của bản thân.
Nhưng hắn ta biết rằng Đặng Nhạc đã chết rồi.
Đây là một kết quả.
Mà "kết quả" thì có nghĩa là... không thể nào thay đổi được.
Y là một người thông minh, từ trước đến nay y đều biết rằng, y không có cách nào để có thể thay đổi kết quả.
Quá khứ là như thế, hiện tại là như vậy và trong tương lai cũng sẽ như vậy.
Vì vậy, y một mực chạy trốn, y là kẻ thức thời kiểu rõ thời cuộc.
Nhưng tai nạn ở thành Phong Lâm đã khiến y đưa ra một quyết định, trước khi "kết quả" không thể thay đổi xuất hiện, y sẽ nỗ lực làm vài việc để ít nhất có thể bảo hộ người trước mặt.
Cũng chỉ là những nỗ lực nhỏ nhoi, không hề liên quan đến những việc khác.
Mà "lễ vật" được Đại Tân Trấn Ngục Ti gửi đến.
Khiến y không thể nào tiếp tục im lặng được nữa.
Y bắt đầu muốn -- trả lại "thịnh tình" này.
Nhìn khắp thiên hạ này, chỉ có bốn năm quốc gia là có thể chống lại Tần quốc.
Mục quốc là quốc gia gần với y nhất.
Cơ hội sớm nhất, chính là tại Quan Hà Đài.
Vì vậy y đứng ra.
Trên Hoàng Hà Hội thay mặt Mục quốc tranh danh, là phương thức nhanh nhất để có thể đạt được địa vị ở Mục quốc, biểu hiện càng chói mắt thì càng có thể có được nhiều sự bảo hộ và ủng hộ mạnh mẽ đến từ Mục quốc.
Ân Văn Hoa này, không phải là một kẻ tùy tiện chọn.
Ngoài các thiên kiêu đến từ bá chủ quốc, Ân Văn Hoa là một trong những người có danh tiếng cao nhất nhì ở đây, rất có phân lượng.
Chính là muốn mượn kỳ danh của người này!
Giọng nói của Dư Tỷ vang lên.
"Chư vị, đây có lẽ là thời khắc huy hoàng nhất trong đời của các ngươi..."
Ông hiếm lắm mới nói thêm một câu, hiển nhiên là sau sự việc của Lâm Chính Nhân, ông đang có ý ám chỉ gì đó, sau đó nói tiếp: "Mời tỏa hào quang!"
Trên võ đài, tinh quang chia cắt các thiên kiêu cứ thế biến mất.
ầm ầm!
Tiếng sấm vang lên vang dội.
Nghe cẩn thận lại, thì không phải tiếng sấm, mà là tiếng kiếm.
Ân Văn Hoa rút kiếm ra lao tới, thứ lưu động trên thân kiếm không phải kiếm quang mà là điện quang. Trong tích tắc, giông tố lan tỏa trên bầu trời, vạn vật nảy mầm và hồi sinh.
Khi thanh kiếm này xuất hiện, xuân lôi động, việc cày cấy vào mùa xuân lại bắt đầu.
Đó chính là thanh kiếm Kinh Trập.
Chỉ cần nghe tiếng kiếm đầu tiên cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sức sống của mùa xuân.
Nhìn thấy thanh kiếm này tiến lên, kinh lôi lưu tẩu, như đang đạp trên cỏ xuân, cảm giác không thể nào giải thích được.
Khương Vọng nhịn không được bật cười.
Khi một kiếm khách giỏi nhìn thấy một kiếm thuật tốt, hắn ta chắc chắn sẽ rất vui mừng. Tuy Khương Vọng không phải là một kiếm khách mê kiếm đến phát cuồng như Ninh kiếm khách, nhưng hắn cũng có thiên phú kiếm thuật siêu phàm, yêu kiếm như mạng.
Tử Thư vốn là rất lưỡng lự, không biết nên xem trận chiến của Khương Vọng, hay là xem trận chiến của sư huynh thư viện - Ân Văn Hoa - thực ra không có gì để phải do dự cả, nhưng vẫn cần giãy giụa một chút, ngượng ngùng một chút.
Tuy nhiên một khi Lâm Chính Nhân đã từ bỏ cuộc thi thì không còn gì để mà phải giãy giụa cả.
Vậy thì cứ xem cho tốt thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad