Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 605: Kế hoạch

Chương 605: Kế hoạch
"Cho nên ngươi chắc chắn hắn sẽ không màng tất cả mà đánh đến phủ Nguyên Soái?" Vương Di Ngô hỏi.
"Hắn có thể chịu đựng được những người trong quân doanh khoa tay múa chân, ức hiếp bức bách mình, nhưng hắn tuyệt đối không thể chịu được ngươi. Bởi vì ngươi thật sự có thể khinh nhục hắn, thật sự có thể áp bách hắn"
"Nếu ngươi tính sai thì sao?"
"Ta sẽ không sai"
Sự tự tin mà Văn Liên Mục thể hiện ra làm Vương Di Ngô khẽ gật đầu: "Rất tốt"
"Chờ hắn lửa giận công tâm xông vào phủ Đại nguyên soái, sinh tử đã không còn phụ thuộc vào hắn, Trịnh Thế cũng không thể không giúp chúng ta làm việc. Đây chỉ là lựa chọn thiệt hơn. Bởi vì Khương Vọng không lỗ mãng, dẫn tới chúng ta chỉ còn lựa chọn thiệt hơn này mà thôi"
Nước cờ đã hạ xuống, Văn Liên Mục cũng không quá để ý chuyện này.
"Nói ra thì" Gã nói đầy thâm ý: "Trước kia ngươi chưa bao giờ nguyện ý suy nghĩ những việc này"
Vương Di Ngô chỉ dùng đến chiêu số dũng mãnh tỉnh tiến, chí cường vô địch. Cái gì mà âm mưu quỷ quyệt, nhân tâm quỷ quái, chỉ một quyền là phá được. Trước giờ, đến cả binh pháp hắn ta còn lười học.
Vương Di Ngô không trả lời thẳng, chỉ nói: "Ta chỉ thích hợp sống trong quân. Ở lại thành Lâm Tri, cảm thấy rất khó chịu"
"A, chỉ bằng nói là.." Văn Liên Mục nói tới đây thì ngừng.
Bởi vì đúng vào lúc này, một tiếng quát phẫn nộ đang vang vọng khắp phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái, đương nhiên cũng truyền vào tai Vương Di Ngô và Văn Liên Mục...
"Vương Di Ngô, giấu đầu lòi đuôi tính là thứ gì, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Là tiếng của Trịnh Thương Minh.
Giống như dự đoán!
Văn Liên Mục quả thực đã tính trước được hết lựa chọn của hắn ta.
Khác với những người bị tiếng quát này làm kinh giận ngơ ngác của phủ Nguyên Soái, Văn Liên Mục lại cùng Vương Di Ngô liếc nhìn nhau một cái.
"Cả ngày nghiên cứu người khác, là cảm giác gì?" Vương Di Ngô hỏi.
Văn Liên Mục cười: "Vui sướng vô cùng!"
"Ta đi một chút sẽ về"
Vương Di Ngô đứng dậy rồi đi ra ngoài, mà Văn Liên Mục ngồi đó không nhúc nhích, còn rất nhàn nhã mà rót chén trà cho mình, cẩn thận thưởng thức... Trà của phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái, tất nhiên đều là hàng cao cấp hiếm có.
Cũng như sự tự tin đối với phán đoán của mình, gã cũng không có hoài nghi gì với thực lực của Vương Di Ngô.
Mà bản thân Vương Di Ngô lại càng long hành hổ bộ, tư thế thong dong.
Vô địch cùng cảnh là yêu cầu của Khương Mộng Hùng đối với hắn ta, cũng là sự tự tin nhất quán từ trước tới nay của hắn ta.
Đã có vô số cuộc chiến điểm lên lời giải thích, đếm không hết những người khiêu chiến khiến cho cái danh này thành tựu.
Từ Du Mạch đến Chu Thiên, từ Chu Thiên đến Thông Thiên, chưa từng ngoại lệ.
Hắn ta còn đi xa nhất trong Thông Thiên Cảnh, đánh vỡ lịch sử trước giờ.
Tới Đằng Long Cảnh, chắc chắn cũng không có ngoại lệ.
Trịnh Thương Minh gì chứ, đến nhìn hắn ta cũng lười.
Cần gì phải quan tâm ngươi không dựa quan hệ như thế nào, không ngừng vươn lên như thế nào, quật cường nỗ lực ra sao?
Đó đã được tính là gì?
Thiên tài thua dưới tay hắn ta há chỉ có một hai tên?
Thậm chí là tên béo Trọng Huyền Thắng kia, nếu không phải vì Trọng Huyền Tuân thì hắn ta cần phải để mắt đến kẻ này hay sao?
Trong tai truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài phủ.
"Lớn mật! Sao ngươi dám làm càn ở nơi này?"
Bọn hạ nhân trong phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái vừa kinh sợ vừa tức giận, tục ngữ nói "Trước cửa Tể tướng có quan tam phẩm" ở bên ngoài thì hạ nhân của phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái cũng là nhân vật dậm chân một cái thì người ta run ba cái, có bao giờ thấy ai dám ồn ào gây sự trước phủ đệ?
Chỉ có tiếng quát của Trịnh Thương Minh là không kiêng nể gì: "Ngươi còn không xứng nói chuyện với ta, kêu Vương Di Ngô lăn ra đây!"
Quả nhiên Văn Liên Mục nói không sai, người này vừa mâu thuẫn lại kỳ quặc, giống như cái gì cũng có thể nhịn, khổ gì cũng có thể chịu, nhưng một khi thật sự nổi nóng thì chẳng quan tâm cái gì cả.
Trong lòng Vương Di Ngô nghĩ như vậy, trên mặt lại không có biểu cảm, bước chân cũng không nhanh không chậm, mỗi bước đều bất biến. Ngay trong nháy mắt hai chân hắn ta giẫm lên mặt đất, mỗi một khắc đều duy trì trạng thái dễ phát lực nhất.
Điều này giúp hắn ta có thể khởi xướng công kích cường đại nhất vào bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Mà khi hắn ta đi ra phủ Nguyên Soái trong ánh mắt cung kính của đám hạ nhân, liếc một cái đã nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ, đến cả quần áo cũng không kịp đổi - Trịnh Thương Minh.
Người này chỉ mặc một bộ quần áo khuân vác, chạy từ đó đến đây, ngựa không ngừng vó.
Kẻ này đang nhìn hắn ta với ánh mắt rất chật vật, cũng rất phẫn nộ.
Vương Di Ngô nhìn kẻ đối diện, trong mắt không hề gợn sóng, chỉ hỏi:
"Ngươi tìm ta?"
Vương Di Ngô vừa xuất hiện thì người trong phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái lập tức im lặng. Có thể thấy được vị trí chủ nhân của hắn ta đã ăn sâu bén rễ ở nơi này.
Chẳng trách trong thành Lâm Tri còn có người gọi hắn ta là thiếu soái, coi hắn ta như con trai ruột của Khương Mộng Hùng.
Trịnh Thương Minh giận không thể át.
Bất kể là ai, bị người ta vô duyên vô cớ hãm hại, bị người ta coi như quân cờ tùy ý sắp đặt, cũng không thể không phẫn nộ.
Đặc biệt hắn ta còn là Trịnh Thương Minh.
Ngạo khí dưới đáy lòng cũng không thua kém những công tử ca kia nửa phần, ngược lại càng bén nhọn, càng kịch liệt.
Hắn ta trực tiếp chạy tới từ quân doanh, trên đường đi căn bản chưa từng ngừng lại, càng nghĩ càng hụt hãng, lửa giận trong lòng càng bốc lên cao.
"Ngươi biết ta là ai không?" Hắn ta giận dữ hỏi.
Đương nhiên hắn ta biết Vương Di Ngô, hắn ta tin chắc Vương Di Ngô cũng không thể nào không biết mình.
Không ai có thể vô duyên vô cớ coi thường hắn ta, hãm hại hắn ta.
Cho dù là bản thân Quân thần cũng không được! Càng đừng nói chỉ là đệ tử của Quân thần!
"Ngươi là ai?"
Miệng Vương Di Ngô còn đang hỏi, bước chân đã vượt lên trước một bước, không chút do dự nâng nắm tay lên.
"Dám can đảm đại náo phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái, ngươi có là ai cũng không được!"
Một quyền đã được tung ra, ào ào vũ bão.
Vô địch vô ngã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad