Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3461. Chúng sinh đều có tiếc nuối (2)



Chương 3461. Chúng sinh đều có tiếc nuối (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong Huyết Nhục Vạn Thần Quật kia.
Con đường dẫn đến tuyệt đỉnh của Hổ Thái Tuế đã mở ra, tiếng cười vui sướng của ông ta xuyên thấu thời không, tương lai ông ta rộng mở, cộng hưởng với sự ra đời của Linh tộc. thế giới Thần Tiêu này, giống như cũng đang ăn mừng vì ông ta.
Vô số điện thờ, từng điện từng điện tối dần xuống.
Giống như trong đêm dài đằng đẵng, từng ngọn từng ngọn đèn vạn nhà bị dập tắt.
Lộc Thất Lang bị treo lơ lửng trong tấm lưới thần quang, không hề rút kiếm, gã với biểu cảm phức tạo, từ từ chìm vào bóng tối.
Thần Anh đã chết, Thần Nguyên trốn thoát.
Ngay cả biển vàng thần lực dưới bệ bát quái, cũng đang nhanh chóng rút xuống như thủy triều.
Hùng Tam Tư quỳ rạp giữa không trung, đau đớn nhắm mắt lại, ngay cả thương cũng không thể nắm chặt!
Vì sao hắn ta lại tuyệt vọng như thế?
Bởi vì hắn ta đã tự tay giúp Hổ Thái Tuế đi đến một bước cuối cùng, khiến Hổ Thái Tuế nhìn thấy con đường dẫn đến tuyệt đỉnh. Cho dù hắn ta lập tức tự sát, cũng không thể thay đổi sự thật này!
Mọi sự kiên trì và hy vọng.
Chút ánh sáng chống đỡ hắn ta chịu đựng những… tủi nhục và đau khổ kia...
Dường như cũng dần dần ảm đạm theo những điện thờ kia.
Trong Huyết Nhục Vạn Thần Quật này, u ám như thế!
Linh Hi Hoa cười to, không màng đến kẻ đã mang đến nguy hiểm cho mình, chỉ rút người ra khỏi hố, toàn thân bốc ra linh diễm màu đen, lảo đảo đi ra ngoài. Khóe miệng vẫn cười, nước mắt trong mắt vẫn chưa khô.
Không cần giết Hùng Tam Tư, gia hỏa này đã chết rồi.
Không cần tranh giành gì nữa, con đường của Tam Ác Kiếp Quân đã xuất hiện.
Nhưng mà Linh Hi Hoa hắn ta, chẳng lẽ không phải là Linh tộc đầu tiên trên thế gian sao?
Từ trước đến nay đều không phải sao?


Lại nói về Khương Vọng ở thế giới trong gương, lần lượt bị thần hỏa thiêu đốt, lại lần lượt dập tắt thần hỏa.
Trong lúc Vạn Thần Hải vẫn chưa dừng lại việc kêu gọi, hiện giờ, hắn gần như đang ngồi trong một bụi cỏ chỉ có thể che kín mắt cá chân, mặc dù đã cố gắng ẩn núp rồi, nhưng bất cứ ai chỉ cần quay đầu lại, liền có thể bắt được hắn đang ẩn thân.
Đường về nhà vẫn chưa rõ ràng nhưng lại không thể tiếp tục ẩn núp.
Cục diện tồi tệ nhất đã đến gần.
Hắn nắm chặt thời gian cuối cùng, trong lòng không ngừng thôi diễn các loại khả năng.
Đương nhiên hắn nhìn thấy Dương Dũ phẫn nộ, Thử Già Lam vui vẻ, Chu Lan Nhược thong dong… Nắm chắc hoàn cảnh toàn bộ chiến trường.
Cũng nghe thấy động tĩnh bên trong Huyết Nhục Vạn Thần Quật kia.
Nghe thấy câu “Tử Vu Khâu Lăng không có tuyết, ta chưa cầm thương đã mười ba năm!”
Nghe thấy câu “Hóa ra là như thế! Đạo ta đã thành!”
Mấy chữ mười ba năm này ẩn chứa một số câu chuyện, nhưng không biết là câu chuyện gì.
Hổ Thái Tuế thành đạo rồi sao, thành đạo gì?
Linh tộc đã thành?
Lúc này hắn cũng không thể quan tâm đến quá nhiều.
Bất Lão Tuyền, Thận Long, Phi Quang, Vạn Thần Hải, Cự Viên Thần Tướng, Thiên Yêu Pháp Đàn, Thanh Đồng Cự Đỉnh… Vô số manh mối nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Hắn mơ hồ cảm giác được một sợi chỉ mơ hồ, nhưng trước đó, hắn muốn thừa dịp “thiên ngoại vô tà”, thừa dịp động tĩnh trong Vạn Thần Quật huyết nhục đang kịch liệt, hấp dẫn sự chú ý của chúng yêu… Cố hết sức loại bỏ sự uy hiếp.
Nhìn chung, trong số chúng yêu nơi đây, nguy hiểm nhất chắc là Chu Lan Nhược. Vừa có thần thông lẫn trí tuệ, lại thu được Bất Lão Tuyền, thật sự không thể khinh thường… Nếu muốn chém giết, tất phải giết nàng ta trước!
Kế tiếp là Dương Dũ, nếu muốn phát huy sức mạnh của Tri Văn Chuông, trước tiên phải giết tên hòa thượng hiểu rõ Tri Văn Chuông hơn nữa lại còn có cách khống chế Tri Văn Chuông này.
Kế tiếp nữa, liền quan sát diễn biến thế cục, xem vận may của ai tốt hơn.
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Khương Vọng đang muốn điều khiển Trư Đại Lực tiến lại gần, quả quyết ra tay, đánh cho Chu Lan Nhược không kịp trở tay, một đòn liền ám sát đối thủ phiền phức nhất, xóa đi sự uy hiếp từ Lan Nhân Nhứ Quả.
Bên tai đã nghe thấy tiếng rít.
Một tiếng đàn phá không kêu lên, vượt qua toàn bộ sơn đài, từ chân núi bay lên ngọn núi, đâm thẳng vào trong ngực Trư Đại Lực!
Kế hoạch ám sát của cổ thần họ Khương, còn chưa bắt đầu, đã liền kết thúc.
Hơn nữa còn do Chu Lan Nhược ra tay trước!
Có lẽ ngay lúc Dương Dũ gõ vang Tâm Đầu Chuông, kết quả này cũng đã được định trước.
Không, có lẽ sớm hơn. Ngay lúc cha con Viên Lão Tây bỏ mình, hành tung Vô Diện Thần bị Hổ Thái Tuế nắm chắc.
Từ nơi sâu xa tự có nhân quả.
Khương Vọng hắn chưa từng thoát khỏi sao?
Thiên ngoại dĩ nhiên vô tà nhưng đám Chu Lan Nhược, cũng đều là đến từ “thiên ngoại”.
Trong lòng Chu Lan Nhược, thật ra cũng có hoài nghi.
Đã có được Bất Lão Tuyền, nàng ta chiếm ưu thế tâm lý lớn nhất, hoàn toàn có thể không cần quan tâm, thong dong quan sát mỗi một kẻ cạnh tranh. Chưa kể nàng ta còn có thần thông đáng sợ như thế, ánh mắt nhạy bén như thế.
Cho nên nàng ta đã phát hiện điểm không đúng từ rất sớm.
Sức mạnh ứng thần không ngừng bị chiếm đoạt, sao có thể giấu diếm được ánh mắt của nàng ta?
Chỉ là… Vạn Thần Hải đang kêu gọi Trì Vân Sơn thần, đó là tồn tại cùng chung nhịp thở với Tật Phong Sát Kiếm Sài A Tứ.
Vì sao ngọn nguồn xuất hiện phản ứng lại nằm ở trên người Thái Bình Quỷ Sai?
Sở dĩ nàng ta không phản ứng, là bởi vì nàng ta chú tâm đến bên trong Huyết Nhục Vạn Thần Quật hơn, trong lòng đang nghiền ngẫm về bố cục Thần Anh, đang suy nghĩ về bố trí của Phong Thần Đài trong Thái Cổ hoàng thành. Đồng thời nàng ta cũng không muốn lấy thân mạo hiểm, nàng ta càng hy vọng chờ một lúc, để Yêu Vương khác thăm dò trước.
Nhưng trong lòng từ lâu đã cho Thái Bình Quỷ Sai và Sài A Tứ vào danh sách cần cảnh giác. Hết chương 3461.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad