Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 894: Đêm dài (2)

Chương 894: Đêm dài (2)
Thậm chí Hướng Tiền còn không hỏi là người nào, chỉ gãi gãi đầu tóc lộn xôn, uể oải ỉu xìu mà nói: "Thật phiền toái. Chúng ta không thể chạy sao?"
"Ta không muốn chạy." Khương Vọng nói.
Hướng Tiền miễn cưỡng nghiêm túc chút, y suy nghĩ rồi nói:
"Ngày đó, cái người rất mạnh che giấu hành tích đi đến trấn Thanh Dương kia, ngươi thỉnh hắn không được sao?"
"Thỉnh hắn phải bỏ tiền" Khương Vọng nói: "Phải tốn rất nhiều tiền"
Hướng Tiền...
Y không muốn nói cái gì nữa.
"Yên tâm, ta còn đang đợi tình báo." Khương Vọng cho y một liều thuốc an thần: "Nếu có thể đối phó đối phương, chúng ta mới có thể đua một trận. Nếu không thể, ta chắc chắn sẽ không chịu chết"
Hướng Tiền đã chấp nhận số phận, nhưng vẫn giãy giụa nói:
"Cảm phiền lúc ngươi ước lượng thực lực, nhớ rõ ta chỉ là một tên có tu vi Đằng Long Cảnh..."
"Thành giao!" Khương Vọng vỗ lên bờ vai y, đầy thâm ý mà nói:
"Ta sẽ nhớ rất rõ!"
Không chỉ nhớ y có tu vi Đằng Long Cảnh, còn nhớ y tu hành Duy Ngã Kiếm Đạo, là một trong ba kiếm thuật tuyệt đỉnh trong thời đại Phi Kiếm. Đó là kiếm thuật từng đè ép cả một thời đại, sao lại chỉ dừng lại ở mức độ mà Hướng Tiền bày ra?
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không lấy thực lực mà có lẽ Hướng Tiền có được để làm chỗ dựa tuyệt sát. Sở dĩ cực lực mời Hướng Tiền hỗ trợ, cũng là vì có suy tính khác.
Bên này "Khuyên" Hướng Tiền xong, bên kia Khương Vọng lại bắt đầu tìm đường lui cho mình.
"Khương Yểm, Khương Yểm, Khương Yểm!"
Minh Chúc không kiên nhẫn mà lắc lư một chút, giọng nói của Khương Yểm mới chậm rãi vang lên.
"Chuyện gì thì mau nói."
Giọng của gã thật bất đắc dĩ, còn bất đắc dĩ hơn cả Hướng Tiền.
Một mặt Khương Vọng phòng gã như phòng mãnh thú, mặt khác lại luôn không khách sáo mà "Sử dụng" gã.
Đáng tiếc là gã ăn nhờ ở đậu, còn không thể từ chối được.
"Có một tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong đuổi giết ta, có lẽ ta phải đánh nhau với hắn một trận, ta không nắm chắc thắng bại, cần ngươi trợ giúp. Đến lúc đó ngươi hỗ trợ công kích thần hồn của hắn, chúng ta tấn công từ hai phía. Bằng không... Chúng ta chỉ có thể cùng chết"
"Vì sao ngươi muốn đánh với tu sĩ Ngoại Lâu đỉnh phong? Đây là hành vi của mãng phu!" Khương Yểm trách mắng.
Khương Vọng cũng không nói đạo lý, phân tích nguyên nhân với gã, chỉ thắng thừng mà đáp: "Ta đã quyết định"
Làm "Chủ nhà", hắn có tư cách tùy hứng.
Khương Yểm trầm mặc một hồi: "Ta chỉ ra tay trong khoảnh khắc sinh tử của ngươi thôi. Còn về chuyện khi nào mới là khoảnh khắc sinh tử, ta có phán đoán của mình. Rất có khả năng ta sẽ đoán sai, nhưng ta kiên trì với phán đoán của mình. Cho nên tốt nhất ngươi cũng đừng trông cậy quá nhiều vào ta."
Gã biết sau cuộc thăm dò vừa rồi, sức mạnh thần hồn của Khương Vọng đã tăng trưởng lên rất nhiều, có điều, tạm thời không biết cụ thể là mạnh lên bao nhiêu, còn cần thời gian chậm rãi phân tích.
Nhưng dù có thế này thì bây giờ gã cũng sẽ không để Khương Vọng quyết định thời cơ xuất chiến của mình. Bằng không rất có khả năng, chân trước gã vừa khống chế Minh Chúc rời đi, Khương Vọng đã chuẩn bị sẵn mà phong bế Thông Thiên Cung, từ chối chứa chấp gã nữa.
Khương Vọng đang thiết kế dương mưu, cũng biết chắc nếu mình chết thì Khương Yểm cũng chết theo nên đối mặt với thời khắc nguy hiểm thì gã chắc chắn sẽ ra tay.
Mà Khương Yểm cũng thật sự không có cách cự tuyệt, gã lập tức đưa ra phản ứng chính xác nhất, trái lại ném lựa chọn về cho Khương Vọng. Đương nhiên gã không muốn tiêu vong, nhưng Khương Vọng cũng sẽ không nguyện ý chết đi.
Thật ra hai bên đều nắm giữ nhược điểm tương tự của nhau.
Khương Vọng không trông cậy vào mình có thể nghiền áp Khương Yểm trên phương diện mưu lược, chẳng qua là thử được thì cứ thử thôi. Khương Yểm không mắc lừa thì đành chịu, tính chất cũng tương tự như những lúc Khương Yểm đột ngột nhảy ra muốn giúp hắn xuất chiến.
Khương Yểm cũng không phải đường lui duy nhất, chờ hừng đông lên, hắn sẽ đi đến đại thành gần nhất để đi tìm tổ chức bên ngoài của Địa Ngục Vô Môn, nghĩ cách liên hệ với Doãn Quan.
Nếu Hải Tông Minh là Ngoại Lâu Cảnh thăng cấp từ Nội Phủ Thần Thông thì hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần táng gia bại sản, tuyệt đối sẽ không tự đại.
Ứng phó với nguy hiểm thình lình xảy ra lần này, trên cơ bản Khương Vọng đã chuẩn bị hết những thứ có thể chuẩn bị, kế tiếp chính là chờ đợi tình báo của Trọng Huyền Thắng mà thôi.
Làm hết sức mình, lại nghe thiên mệnh.
Hắn rời khỏi Thông Thiên Cung, ngẩng đầu nhìn nhìn sao trời, tối nay là một đêm thật dài.
Khiến người cảm thấy quá mức dài dòng, cũng không chỉ là thời gian mà thôi.
"Ai bảo ngươi tới?"
Giọng nói này thật bình thản, rõ ràng, nhưng không biết vì sao lại có một cảm giác đáng sợ xa xăm âm thầm lồng vào đó, không giống ở chốn nhân gian, khiến người nghe thấy nảy sinh hàn ý trong lòng, như sa vào địa ngục.
Tứ chi của một tu sĩ bị trói lại, cột chặt vào một cọc gỗ, gã im miệng không nói lời nào.
Công pháp mà gã tu luyện không có bất cứ điểm độc đáo nào.
Gương mặt gã cũng không có đặc sắc gì. Cách ăn mặc, tất cả tất cả của gã đều cực kỳ bình phàm, cũng tương tự vậy, gã sẽ không nói cái gì cả.
Không ai có thể lấy được manh mối gì từ trên người gã.
Nhưng nam nhân đang đứng trước mặt gã vốn chỉ khuôn mặt ở mức trung đẳng, nhưng vì khí chất thần tính nào đó mà hiện ra mị lực độc đáo, hiển nhiên cũng không tán thành điểm này.
"Vậy ta hỏi lại một lần nữa." Nam nhân kia nói: "Ai bảo ngươi tới tìm Trương Lâm Xuyên?"
Trương Lâm Xuyên rất ít khi chịu lặp lại câu hỏi của mình.
Sau khi mức độ khống chế Bạch Cốt Thánh Khu gia tăng, khí tức của hắn ta càng ngày càng thần bí, cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
Tu sĩ có khuôn mặt bình thường kia vẫn không nói lời nào, thậm chí không buồn đưa ra một ánh mắt trào phúng.
Gã không cho phép mình lấy bất cứ phương thức nào làm lộ ra manh mối gì.
Gã đã được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, vốn không nên bị bắt sống, nhưng người nam nhân đối diện này thật sự quá mạnh.
Mạnh đến mức gã căn bản không có chút hi vọng phản kháng nào, cả cơ hội tự sát cũng không có mà đã bị khống chế. Thậm chí gã còn không biết mình bị khống chế như thế nào.
Nhưng cố chấp im miệng cũng là một loại manh mối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad