Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3355. Huyết nguyệt rơi xuống dãy núi (3)



Chương 3355. Huyết nguyệt rơi xuống dãy núi (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hổ Thái Tuế gắng gượng đạp bước, sức mạnh kinh khủng len lỏi khắp thiên địa, muốn cưỡng ép mở cửa, đi theo con đường của mình. Nhưng Vùng đất Thần Tiêu đột nhiên lóe lên, sinh cơ vừa mới khôi phục nhanh chóng lụi tàn, sức mạnh khổng lồ phun lên không trung, kháng cự ngoại lực… Lưu quang sáng chói rơi xuống như tro bụi rồi tan biến tại chỗ!
Nếu như bây giờ nơi này sụp đổ, yêu quái trong đó đều sẽ chết đi. Cho dù là thiên tài hay gì cũng vô dụng, đương nhiên, tất cả mọi thu hoạch cũng đừng nghĩ tới nữa.
Hổ Thái Tuế đành phải dừng bước.
Con ngươi màu hổ phách liếc sang, vươn tay nắm lấy hư không, khi bàn tay với khớp xương rõ ràng đưa về trước người thì trong tay đã tóm theo một cái cổ.
Như xách một con thỏ, nhấc lên một nữ yêu đang vùng vẫy giãy dụa.
Một đôi kiếm mảnh rơi xuống.
Đạo nguyên mênh mông bị trấn áp.
Toàn bộ tiếng gào thét đều im bặt.
Là chủ nhân của thành Ma Vân, Chân Yêu Chu Huyền!
Phong thái cao quý trước kia mất tăm, đường đường là Chân Yêu, mà lại chật vật dưới sự kiềm chế của Hổ Thái Tuế.
“Mở cầu thần ra.” Hổ Thái Tuế thẳng thừng ra lệnh.
Trước đó Chu Huyền dùng cầu thần bản mệnh của mình đưa vãn bối Chu gia nhập cảnh, lúc này nếu lại dùng bản mệnh đặc thù, cấu kết với Chu Lan Nhược và Chu Tranh lừa gạt Vùng đất Thần Tiêu, thì có thể xông vào lần nữa.
Còn việc lừa gạt này có thể hoàn thành hay không, cầu thần thiêu đốt đến khi nào, không phải là việc mà ông ta có thể cân nhắc.
Chu Huyền dù có không cam tâm tình nguyện cỡ nào thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cầu thần bản mệnh của mình vươn ra ngoài!
Nhưng thời khắc này, có một bàn tay xanh ngọc xuyên qua quy tắc, nhẹ nhàng đẩy cầu thần bản mệnh trở về, quơ nhẹ một cái đã mang cả Chu Huyền đi, thoát khỏi bàn tay của Hổ Thái Tuế.
Kẻ đột nhiên xuất hiện trong hẻm nhỏ, đối đầu trực diện với Hổ Thái Tuế, đương nhiên chỉ có thể là Chu Ý danh chấn Thiên Tức Hoang Nguyên!
Bà ta đứng ngạo nghễ, tư thái ung dung, váy dài chấm đất nhưng không dính một hạt bụi, thản nhiên nói: “Đã nhiều tuổi thế này rồi mà còn muốn bắt nạt tiểu bối?”
Hổ Thái Tuế cười lớn một tiếng: “Có lý!”
Bàn tay khổng lồ vươn ra: “Vậy thì ta bắt nạt ngươi?”
Đúng là không nể mặt chút nào!
Cũng được.
Trước kia huyết chiến Nhân tộc, người phụ nữ được gọi là Thiên Chu nương nương này bị thương nặng còn chưa hồi phục, có tư cách gì khiến ông ta kiêng kỵ?
Trốn đi dưỡng thương cũng không sao, ít nhiều gì ông ta cũng nể tình cùng giới, không truy tìm.
Còn dám tiếp tục can thiệp vào? Dám cản đường?
Giết không tha!
Chu Ý đẩy tay, đưa Chu Huyền còn chưa tỉnh hồn đi, dịch bước chân, đặt chân vào giữa khe hở của “Đạo”, tránh được một chưởng này.
Sắc mặt trầm xuống triệt để: “Xem ra Tử Vu Khâu Lăng muốn khai chiến toàn diện với Thiên Tức Hoang Nguyên?”
Hổ Thái Tuế cười ha hả: “Sợ ngưởi rụt đầu thôi!”
Một khi sóng gió nổi lên, tứ hải chảy xiết. Khi thi bí tàng mở ra, khi thì Thiên Yêu tranh đấu.
Nhưng sóng gió đêm nay đâu chỉ có vậy.
Bóng núi liên miên tan biến, huyết nguyệt treo cao… Có hai Đại Bồ Tát tranh đấu, có hai vị Thiên Yêu đối đầu, lại có một bóng dáng yểu điệu bước tới từ ánh trăng.
Bóng đêm như mực càng tôn lên da thịt trắng ngần, ánh trăng chiếu xuống bóng hình tha thướt.
Bà ta đạp lên ánh trăng mà tới.
Giữa ánh trăng màu đỏ nhạt, nàng như một đóa hoa nở rộ.
Phồn hoa như gấm, trải thành một con đường lộng lẫy, từ chín tầng trời đi xuống thế gian.
Đúng lúc Hổ Thái Tuế và Chu Ý đang áp sát nhau, bước vào thành Ma Vân.
"Náo nhiệt như vậy?"
Âm thanh lay động hương hoa trăm vị.
Bà ta chính là chỗ dựa lớn nhất cho Lộc Thất Lang hoành hành tại thành Ma Vân, chúa tể của Thần Hương Hoa Hải, lão tổ tông Thần Hương Lộc gia… Thiên Yêu – Lộc Tây Minh!
Dưới ánh trăng, Lộc Tây Minh đạp phồn hoa đến, Thần Hương Hoa Hải, Tử Vu Khâu Lăng, Thiên Tức Hoang Nguyên, ba sự tồn tại chí cao giờ phút này hội tụ ở một nơi.
Đều ở thành Ma Vân.
Đất trời đột nhiên yên tĩnh, các quy tắc khác nhau đang xảy ra. Thiền Pháp Duyên và Kỷ Tính Không cũng không hẹn mà cùng giảm bớt độ chấn động của trận chiến, từ từ bình lặng gợn sóng.
Lúc chân tướng về Thần Tiêu bí tàng hoàn toàn được bộc lộ, tồn tại một lỗ hổng cực lớn đủ để cường giả tuyệt đỉnh tiếp cận, vở tuồng đêm nay mới chân chính bắt đầu!
“Đúng vậy, tối nay vô cùng náo nhiệt!” Hổ Thái Tuế liếc mắt nhìn hổ phách ẩn trong biển hoa: “Muội tử Lộc gia, sao lại đến đây?”
Lộc Tây Minh cười, nhưng không hề dịu dàng, đôi lông mày thanh tú nhưng lại sắc như lá liễu: “Vì sao ngươi tới, thì ta cũng vậy.”
Hổ Thái Tuế nói: “Năm đó Thần Tiêu vương rốt cuộc đến vị trí gì, đến nay vẫn chưa kết luận. Ta muốn ngược dòng thời gian, tìm hiểu một chút, vấn đạo cần nhiều thời gian… muội tử Lộc gia cũng muốn đồng hành sao?”
Ngữ khí Lộc Tây Minh ung dung: “Nhưng ngươi hình như không được hoan nghênh.”
Hổ Thái Tuế nhìn thoáng qua phương hướng Chu Huyền thoát đi: “Ta đang nghĩ biện pháp.”
Lộc Tây Minh cười mà không nói.
Bọn họ ở đây chuyện trò vui vẻ, giống như bên cạnh không có yêu quái nào khác.
Chu Ý lại không thể nhịn nữa. Nhìn hai vị cường giả tuyệt đỉnh này, trong mắt đầy lạnh lẽo: “Xem ra tối nay không thể tử tế được rồi. Mạnh hiếp yếu vốn là lẽ tự nhiên, bị thương cũng chỉ có thể tự trách bản thân thiếu cẩn thận. Nhưng các ngươi đừng quên, vết thương trên người ta, là vì Yêu tộc mà chịu. Là vì chống lại cường giả Nhân tộc, ta mới suy yếu đến thế này. Nhân tộc còn hiểu rõ đạo lý chung tay đối ngoại, Yêu tộc chúng ta há lại không bằng? Ta vì chủng tộc mà huyết chiến trên chiến trường, sinh tử lâm nguy, thế mà bây giờ lại phải chịu nạn này sao?”
Hổ Thái Tuế nhíu mày: “Những yêu quái ở chỗ này, có ai chưa từng huyết chiến vài lần? Có ai chưa từng liều mạng vì Yêu Giới? Ngay cả đầu trọc Cổ Nan Sơn cũng dính không ít máu đâu. Nói những lời thừa thãi này, là đang muốn ai từ bỏ?”
Ông ta lạnh lùng nói: “Bí cảnh này, bổn tọa đã trù tính nhiều năm, nhất định phải hỏi Thần Tiêu vương. Ngươi bị thương hay chưa bị thương, ta cũng nhất định phải làm. Sao mà vết thương ngược lại trở thành giáp hộ thân cho ngươi? Ngươi bị thương, thì liền có tư cách ảnh hưởng đến quyết định của ta sao? Sao lại có thể ngây thơ như thế? Chu Ý, ta lại nói cho ngươi nghe, hiện tại ngươi rút lui, ta không đuổi bắt. Nếu ngươi cản ta, cũng đừng trách ta vô tình!” Hết chương 3355.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad