Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 639: Sâm Hải Nguyên Giới

Chương 639: Sâm Hải Nguyên Giới
Cũng không phải hắn muốn nói dối nên mới như vậy, mà là xuất phát từ sự cẩn thận với thế giới xa lạ này.
Có một ít thuật nguyền rủa, có thể thi triển thông qua tên họ. Dường như hệ thống tu hành của Sâm Hải Nguyên Giới này có điểm khác biệt, nói không chừng có thủ đoạn nào đó mà hắn không thể tưởng tượng đến được.
Nhất là hiện tại đã biết Trương Lâm Xuyên là sứ giả Bạch Cốt Đạo, sử dụng tên của hắn ta càng không có chút gánh nặng nào.
Nếu như thật sự bị người ta nguyền rủa rồi, ngược lại cũng là chuyện tốt.
"Cái họ thật tầm thường, mà cái tên cũng rất phổ thông" Lúc này, Thanh Thất Thụ khôi phục được một chút, lại bắt đầu tùy tiện xem thường người khác.
"Đừng nói vậy: Thanh Cửu Diệp phản đối: "Dù là dòng họ tầm thường, cũng có thể vọt ra cường giả. Truyền thừa vĩ đại đến đâu, cũng có kẻ yếu xoàng xĩnh suốt ngày. Sứ giả đã được Long Thần tuyển chọn, thì hắn đã thoát khỏi sự thấp kém, đến với cao quý:
Hai người này đối thoại, sao mà nghe kỳ quặc thế này.
Dù rằng hình như người sau đang khen ngợi.
Đó là một sự tự phụ mù quáng với đàn tộc của bản thân đã ăn sâu trong máu, căn bản che giấu không được trong từng câu chữ. Có lẽ với bọn họ, tất cả dòng họ không phải chữ "Thanh" thì đều là tầm thường.
Khương Vọng không nêu ý kiến về việc này, cho phép tự bọn họ vui vẻ là được.
"Trương Lâm Xuyên" Thanh Cửu Diệp nghiêm túc nói: "Hôm nay ta thay mặt Thánh tộc, ban tặng cho ngươi sự vinh hạnh tiến đến Vùng đất Thần Ấm. Nếu như có thể xác nhận thân phận của ngươi là Long Thần sứ giả, thì sẽ nhận được tình hữu nghị của Thánh tộc."
Khương Vọng nói: "Ta nghĩ ta cần phải hiểu rõ rồi mới quyết định"
Thanh Cửu Diệp lo nghĩ: "Có lẽ là ngươi mới tới Sâm Hải Nguyên Giới, cũng không rõ tình hình nơi này. Ngươi không rõ được lời mời tiến đến Vùng đất Thân Ấm là may mắn lớn đến mức nào, đó là gia viên an toàn duy nhất trong cả Sâm Hải Nguyên Giới'"
"Nơi này có nguy hiểm gì? Còn đáng sợ hơn Nặc Xà sao?"
"A Liệt!"Lúc này, Thanh Thất Thụ đứng dậy, tay vẫn ôm ngực y như cũ: "Mặc dù Vùng đất Nặc Xà đáng sợ, nhưng võ sĩ Thánh tộc chúng ta cũng thường đến đó săn bắt. Người ngoại lai, ngươi căn bản không hề biết gì về nguy hiểm thật sự của Sâm Hải Nguyên Giới!"
Lúc này, vết thương trên đầu gối y đã khép miệng, lực khôi phục này thật đáng sợ.
Khương Vọng như cười như không nhìn y: "Nếu như ngươi cho rằng ta là Long Thần sứ giả của bọn ngươi, vậy bọn ngươi hẳn là phải tôn trọng ta hơn một chút?"
Thanh Cửu Diệp nói: "Đã một ngàn năm không có, lẽ nào thật sự có kỳ tích trên đời? Thật ra ta cũng không tin tưởng ngươi là Long Thần sứ giả gì, Thất Thụ cũng như vậy, chẳng qua là nó sợ bị cắt đầu mà thôi, trên thân thể ngươi được gửi gắm hy vọng xa vời của nó. Cho nên đừng có chờ mong Thánh tộc vĩ đại cung kính với ngươi"
"A Liệt!" Thanh Thất Thụ hổn hển: "Lá hẹ (1), ta trong lòng ngươi là loại người ham sống sợ chết sao?"
(1) Lá hẹ: từ cửu trong cửu diệp tử (nghĩa là lá hẹ) đồng âm với từ Cửu (trong tên của Thanh Cửu Diệp Thanh Cửu Diệp thẳng thắn nói: "Đúng vậy"
Không quan tâm Thanh Thất Thụ đang giương nanh múa vuốt bên kia, Khương Vọng hơi hứng thú hỏi: "Vậy tại sao ngươi còn muốn mời ta đến Vùng đất Thần Ấm?"
Thanh Cửu Diệp im lặng một hồi, nói: "Mặc dù ta không hề vững tin Long Thần sứ giả vẫn sẽ tồn tại, nhưng ta muốn tự cho mình một cơ hội"
Nét mặt Thanh Thất Thụ trở nên dịu dàng, hiếm có khi không tiếp tục tranh luận.
Khương Vọng bình tĩnh suy nghĩ được và mất, không hề nhẹ dạ tin lời từ một phía: "Như vậy, nếu ta cũng không phải Long Thần sứ giả gì đó, tùy tiện đến Vùng đất Thần Ấm của bọn người chẳng phải là sẽ rất nguy hiểm sao?"
Đối phó hai võ sĩ "Thánh tộc" này, hắn vẫn còn có hơi chắc chắn. Nhưng Vùng đất Thần Ấm đó, chắc chắn tập họp toàn bộ "Thánh tộc", tình hình bên địch không rõ ràng như vậy, thật sự hắn không dám vọng ngôn rằng mình có thể đánh qua tất cả. Cũng không phải là không có cường giả Nội Phủ Cảnh thất thủ trong bí cảnh Thất Tỉnh Lâu.
"Vô tri tột cùng!" Thanh Thất Thụ hừ lạnh: "Lá hẹ đã dùng danh nghĩa Thánh tộc mời ngươi, thì người có thể cùng hưởng Thần Ấm của y "
"Thần Ấm lại là khái niệm gì?" Khương Vọng cũng không tức giận vì thái độ của Thanh Thất Thụ.
Từ tiếp xúc ngắn ngủi đến xem, Thanh Cửu Diệp khá điềm tĩnh, cứng nhắc, kiên quyết, còn Thanh Thất Thụ thì tự đại, thích khoe khoang, nói khoác, nhưng cũng không tính là loại người xấu xa gì.
"Thần Ấm chính là sự ban ơn của Long Thân dành cho Thánh tộc, là một loại tư cách. Chỉ khi có được sự cho phép Long Thần, mới có thể tiến vào Vùng đất Thần Ấm" Thanh Cửu Diệp giải thích: "Ta chia sẻ Thần Ấm với ngươi, thì một khi ngươi chết, ta cũng sẽ mất đi Thần Ấm"
Thanh Thất Thụ lập tức bổ sung: "Thân là Thánh tộc, kết quả của việc mất đi Thần Ấm... chính là cái chết"
"Mất đi Thân Ấm chính là chết? Trừ Vùng đất Thần Ấm ra, thì chắc chắn không thể sinh tồn sao?" Khương Vọng truy vấn.
"Ở bên ngoài Vùng đất Thần Ấm chưa chắc là không thể sinh tồn, dù sao đã từng có không ít tộc người tụ tập sinh sống. Nhưng đối với Thánh tộc thì mất đi Thần Ấm là sẽ mất đi sức mạnh"
Lời phía sau Thanh Cửu Diệp chưa nói, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Ổ nơi nguy hiểm như Sâm Hải Nguyên Giới, kết quả của việc mất đi sức mạnh đúng là không khác gì với tử vong.
Hệ thống sức mạnh siêu phàm của "Thánh tộc" có liên quan đến Thần Ấm?
Khó trách bọn họ sẽ tôn Long Thần làm chính thần duy nhất.
Như vậy thì xem ra, để mời Khương Vọng đến Vùng đất Thần Ấm, nghiệm chứng thân phận Long Thần sứ giả của hắn, Thanh Cửu Diệp phải chịu sự nguy hiểm có thể nói là cực lớn.
Chỉ là không biết "sự hi sinh" này là vì Thanh Thất Thụ, hay là còn có nguyên nhân sâu xa hơn ở phía sau.
Nhất là khi bản thân y cũng không quá xác định Khương Vọng chính là Long Thần sứ giả, thậm chí trong tình huống chính mình cũng đang nghi ngờ, sự mạo hiểm này cần nhất là dũng khí.
Bởi vì đây là người lý trí, trong tình trạng sáng suốt làm ra việc đánh cược "ngốc nghếch'.
Khương Vọng mở mồm định nói: "Ta còn muốn biết..."
"Chúng ta vừa đi vừa nói được chứ?" Bỗng nhiên, Thanh Cửu Diệp ngẩng đầu nhìn, chặn lời hắn: "Trời đã sắp tối rồi, chúng ta không thể qua đêm ở bên ngoài"
"Tại sao?" Khương Vọng không hiểu cho nên hỏi.
"Sẽ chết"
Đơn giản, dứt khoát, theo lẽ đương nhiên.
Từ ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua những kẻ lá, có thể đoán bây giờ thế giới này vẫn là ban ngày.
Sâm Hải Nguyên Giới luôn luôn mờ mịt như vậy, nhưng bởi vì câu nói này của Thanh Cửu Diệp lại bỗng nhiên trở nên âm u, lạnh lẽo.
Dường như rất nhiều việc đáng sợ khó mà hình dung, nương theo đoạn thời gian được xưng là "đêm" bao trùm nơi này.
Ban đêm...
Sẽ xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad