Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2173: Mười bảy năm (2)

Chương 2173: Mười bảy năm (2)
Mặc dù Khương Vọng kinh hãi nhưng không loạn, xòe tay ra, đạo nguyên điên cuồng phun trào, sức mạnh thần hồn vô cùng mãnh liệt, mắt trái đã chuyển dần sang màu đỏ…
Tất cả đều diễn ra trong một chớp mắt, và rồi lại biến mất chỉ trong chớp mắt.
Năm ngón tay nhô ra đã thò tới trước mặt đối phương rồi, khựng lại một lát mới thả xuống.
“Suýt nữa ta giết ngươi rồi!” Hắn cau mày nói.
Lâm Hữu Tà ngồi vào trong xe, vẫn khăn vuông xanh buộc tóc, thân mặc nam trang, bình thản nói: “Nếu như ngay cả cái này cũng không khống chế nổi thì cũng uổng cái danh xưng đệ nhất thiên kiêu Tề quốc. Trừ phi, ngươi thực sự muốn giết ta.”
Có thể tu vi Lâm Hữu Tà kém xa hắn, nhưng xem tiếp cận gần tới mức này… chỉ có thể nói là không hổ danh là con gái của Lâm Huống.
Khẳng định nắm không ít mấy môn bí thuật độc môn kiểu “Niệm Trần”…
“Lão gia?” Xa phu bên ngoài màn hỏi.
“Không có việc gì.” Khương Vọng nói vọng ra đáp lại.
Hắn tiện tay giam cầm âm thanh trong xe lại, hơi đâu đầu nói: “Nếu ngươi muốn quang minh chính đại bái phỏng ta thì có thể mang danh thiếp đến nhà cơ mà. Nếu ngươi muốn lén lút tới bái phỏng ta, vì sao lại chuồn vào xe ngựa của ta giữa đường thế này?”
“Bởi vì mang danh thiếp đến nhà ngươi còn phải để cho quản gia nhà ngươi hỏi rõ lai lịch, còn phải cân nhắc tâm tình của ngươi xem ngươi có muốn gặp khách không.” Lâm Hữu Tà đáp rất đương nhiên.
Khương Vọng: …
“Mà lại.” Lâm Hữu Tà nói tiếp: “Chỉ cần đủ thong dong, thực ra ban ngày còn bí mật hơn cả ban đêm. Đột nhiên chuồn vào xe ngựa của ngươi giữa đường cũng bí ẩn hơn việc nửa đêm gõ cửa nhà sau nhà ngươi nhiều….”
Đón nhìn ánh mắt phức tạp của Khương Vọng, nàng tổng kết lại: “Một kiến thức phá án nhỏ, hi vọng có thể giúp cho ngươi.”
“Hôm nay ngươi đến để lên lớp cho ta hả?” Khương Vọng yếu ớt hỏi.
Lâm Hữu Tà trầm mặc một lát mới nói: “Ta đã biết hung thủ là người nào.”
Khương Vọng nghiêm túc hỏi: “Hung thủ của vụ án Lôi Quý phi sao?”
“Thực ra Phùng Cố đã để lại rất nhiều manh mối.” Lâm Hữu Tà nói: “Ngay trước mắt chung ta.”
“Tỷ như?”
“Phùng Cố treo cổ chết trong linh đường, khi chết, mặt hướng góc đông bắc. Trong ngày đầu tiên của tang lễ của Thập Nhất điện hạ, vị trí linh đường trong linh đường, ngươi còn nhớ không?”
Khương Vọng nghĩ nghĩ một lát rồi thận trọng nói: “Đứng đầu là Hoa Anh Cung chủ, về sau là… Hoàng Hậu Điện hạ.”
“Đây là manh mối đầu tiên của Phùng Cố, quay mặt về phía Hoàng hậu!” Lâm Hữu Tà nói: “Đây là manh mối để lại cho những người cũng ở đó, đương nhiên là bao gồm cả Khương Tước gia ngươi.”
“Cái này quá gượng ép.” Khương Vọng lắc đầu nói: “Tang lễ kéo dài trọn vẹn ba ngày, không biết đã có bao nhiêu người tiến vào linh đường tế bái.”
“Thế nhưng không có nhiều người có thể đứng vững ở một vị trí, cơ bản là không có ai nữa.”
“Nhưng hướng mặt người chết làm sao có thể xem như là manh mối được?”
“Phùng Cố là tự sát. Đây là một vụ tự sát được tỉ mỉ bày biện, mỗi một chi tiết đều đã được tính toán thật kỹ. Bình thường, treo cổ tự vận, hoặc là quay mặt ra cửa chính, hoặc là nhìn ra hướng mà kẻ đó muốn nhìn. Rõ ràng Phùng Cố là trường hợp thứ hai.”
Là người cũng xuất hiện trong ngày đầu tang lễ, trong lòng Khương Vọng cũng đã ẩn ẩn tin vài phần.
Bởi vì hắn cũng vẫn đang suy nghĩ, Phùng Cố để lại cho hắn đầu mối gì!
Nhưng hắn vẫn phản đối: “Cái này không thể thuyết phục.”
“Cho nên, vẫn còn manh mối thứ hai.” Lâm Hữu Tà hỏi: “Còn nhớ chén thuốc kia của Thập Nhất điện hạ không?”
Khương Vọng nhìn nàng.
Lâm Hữu Tà nói tiếp: “Ta đã từng nói với ngươi về thành phần bên trong chén thuốc kia. Trong Bắc nha, ngoại trừ ta cũng từng có dược sư khác kiểm tra qua, kết quả không khác nhau chút nào. Nhưng thời gian ta còn chưa nói.”
“Thời gian?”
“Có một vị thuốc mới được thêm vào. Là được thêm vào sau khi chén thuốc này nguội ít nhất một đến hai ngày. Ngoại trừ Phùng Cố, ta nghĩ không có ai sẽ làm ra chuyện này. Vị thuốc này chính là chân của Hồng Phúc Chu (chân của nhện bụng đỏ).”
Khương Vọng trầm mặc.
Bình thường hắn hay tỏ vẻ hiểu biết trước mặt Trọng Huyền Béo, nhưng thực sự hắn cũng chẳng hiểu rõ lắm về chân nhện bụng đỏ.
Nếu vị thuốc này có vấn đề gì, ngày đó Trịnh Thế cũng có nghe được thành phần của thuốc, vì sao lại không có phản ứng gì?
“Nó cũng là linh dược chống lại hàn độc, pha trong thang thuốc này cũng không có gì đặc biệt. Nhưng bản thân nhện bụng đỏ thì rất đặc biệt.” Lâm Hữu Tà tiếp tục nói: “Nó có một cái tên khác là “Thực Tử Chu” (nhện ăn con). Nhệ này sẽ ăn con của chính mình, một lần ấp ra mười con nhện con, sẽ ăn chín, để lại một.”
“Vì sao Phùng Cố lại phải cố ý thêm vào vị thuốc này? Thập Nhất điện hạ không có ở đây, chén thuốc này không phải cho người ta uống, mà là để cho người ta nhìn. Cho ai nhìn? Có lẽ là ta, có lẽ là ngươi. Mẹ đẻ của Thập Nhất điện hạ đã chết, vậy con nhện ăn con này là ai… ta nghĩ, không cần nói cũng biết.”
Khương Vọng biến sắc.
Nếu quả thực Phùng Cố muốn ám chỉ điều gì đó, thì những ám chỉ này gộp lại hoàn toàn chính xác đã đủ…
Như vậy, năm Nguyên Phượng thứ ba mươi tám, hung thủ trong vụ án Lôi Quý phi lại chính là đương kim Hoàng hậu?”
Nếu như người giật dây thật sự là Hoàng hậu, vậy vụ án này bị ép tới chết như vậy cũng hoàn toàn có thể lý giải.
Nếu là do đương kim Hoàng Hậu làm, thân là tổng quản thái giám Trường Sinh cung, quả thực Phùng Cố cũng chỉ có thể lấy cái chết để nhắc lại vụ án!
Nhưng mà…
Khương Vọng lập tức tỉnh ra khỏi cảm xúc run sợ, tỉnh táo nói: “Nhưng những điều này nhiều nhất cũng chỉ có thể nói rõ hận ý của Phùng Cố. Phùng Cố có thể cho rằng Hoàng hậu là hung thủ hại chết Lôi Quý phi, nhưng nghi ngờ không phải chứng cứ.”
Ý của Khương Vọng rất đơn giản.
Chỉ dựa vào những điều này, muốn xốc lại vụ án Lôi Quý phi vẫn chưa đủ, cực kỳ thiếu là khác.
Nói một câu không dễ nghe, Phùng Cố chỉ là một con chó của Trường Sinh cung, so với Hoàng hậu, chẳng là cái thá gì!
Một miếng cắn này của Phùng Cố không đau cũng không ngứa.
Nghi ngờ của Phùng Cố chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nào chỉ có Phùng Cố.
Nghi ngờ của Khương Thanh Dương hắn và Lâm Hữu Tà cũng có khác gì Phùng Cố đâu?
Chỉ có chứng cứ chắc như thép mới có thể có một tia khả năng lay động uy quyền của Hoàng hậu.
Nếu không…
Bọn họ tùy tiện mở miệng nói ra nghi ngờ chỉ có chết mà thôi!
Hắn hy vọng hôm nay Lâm Hữu Tà chui vào trong xe ngựa nói đến chuyện này có mang theo chứng cứ.
Nhưng Lâm Hữu Tà lắc đầu: “Làm sao có thể có chứng cứ?”
Giọng nói của nàng đắng chát đến cực điểm: “Đã qua nhiều năm như vậy, người có thể làm ra đại án như thế làm sao có thể lưu lại chứng cứ đến bây giờ?”
Thời gian chưa từng đặc biệt giữ lại bất kỳ thứ gì cho người nào.
Vì vậy, mười bảy năm này, là một tuyệt vọng nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad