Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3239 - Một ao xuân thủy chiếu hoa đào (1)



Chương 3239 - Một ao xuân thủy chiếu hoa đào (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên tu hành là việc nhất định, bị kêu là sư tỷ lâu như vậy nàng cũng nên gánh chút trách nhiệm. Sinh hoạt tại Lăng Tiêu bí địa, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, cũng nên làm chút gì đó cho bách tính... Giống như phụ thân, bảo hộ một phương an bình.
Nhưng ngoài thời gian làm việc này ra, nàng tình nguyện ngồi xem biển mây.
Chuyện khiến nàng cảm thấy vui sướng nhất chính là nhìn bầu trời trong vắt, những đám mây thanh thản chu du, là chuyện xưa trong sách, là làn gió lướt đi khắp nơi.
Tục sự thế gian có ngàn vạn, nàng không vướng bận.
Có khi chuyện làm ăn gặp chút thiệt thòi, thu hoạch ít đi, ai đấu khí với ai... Nàng cũng đều cười cười cho qua, không mấy để trong lòng.
Nàng hẳn là không quá có cảm giác với cổ cầm, đàn tranh gì đó.
So với tiếng nhạc nàng càng thích yên tĩnh hơn.
So với sáo trúc, dây cung nàng càng thích nghe tiếng nước róc rách, tiếng gió kêu vang.
Nhưng âm sắc của bộ tiêu vĩ cầm này thực sự êm tai.
Lần đầu tiên gảy dây đàn, nàng liền bị nó mê đắm, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy đánh đàn cũng là một chuyện vui sướng.
Cho nên nàng luyện thật lâu...
Từ khúc nàng luyện đã lâu kia, đàn cho ai nghe?
Đừng khóc...
Đừng khóc.
Nàng nói với mình như thế.
Nhưng nước mắt không nghe.
Thấy nữ nhi bảo bối rơi lệ, Diệp Lăng Tiêu giận tím mặt, hung hăng nhìn Văn Nhân Trầm.
Diệp Lăng Tiêu ta đến chỗ ngươi là giúp ngươi trấn tràng. Trong lúc bộc phát chiến tranh chủng tộc này, cũng để cho Yêu tộc nhìn thấy thực lực "Quét ngang liệt quốc vô địch thủ, vạn cổ nhân gian nhất hào kiệt" của ta.
Lão tử ủng hộ Văn Nhân Trầm ngươi như thế.
Kết quả ngươi lại cố kéo mấy chuyện thương tâm, chọc nữ nhi của ta rơi nước mắt?
Văn Nhân Trầm cũng rất ngạc nhiên!
Ta còn chưa kịp kể về cố sự bi tráng của Võ An Hầu, hấp dẫn thế chất nữ ở lại nơi này tưởng nhớ... Sao mới mở đầu đã khóc rồi?
Từ trước đến nay chỉ biết là Võ An Hầu không gần nữ sắc, không tham hưởng lạc, một lòng tu hành.
Chưa từng nghe nói Võ An Hầu có hồng nhan tri kỷ ở Vân quốc mà...
Lại còn là nữ nhi của Diệp Lăng Tiêu?
Nhưng ông ta đường đường là Triều nghị đại phu, tâm tư xoay chuyển vô cùng nhanh chóng, liền lập tức nói với Diệp Thanh Vũ: "Tiên hiền trường thận hữu thi vân, mạc đạo nhân gian vô thảm sự, tổng thị anh hùng sử nhân bi! Tâm tình của thế chất nữ, lão phu có thể hiểu."
(1) Đừng nói trong nhân gian không có việc bi thương, trong thơ tiên hiền cũng đã luôn nhắc đến chuyện anh hùng thường khiến người ta buồn.
"Nghĩ đến Võ An Hầu là anh hùng bực nào? Một trận chiến tại Sương Phong Cốc, gánh chịu làn gió cực lạnh chém giết Thiên Hải vương của Yêu tộc mà về. Lại chết dưới sự cấu kết của Nhân - Yêu, dưới bàn tay của kẻ gian."
"Kẻ đứng sau chuyện này chúng ta đang toàn lực điều tra, hiện giờ Yêu tộc đang gần ngay trước mắt cũng không thể buông tha."
"Hôm trước, Quân Thần đích thân giáng lâm Yêu giới, san bằng Sương Phong Cốc, đại chiến Thiên yêu Viên Tiên Đình, chính là vì báo thù cho Võ An Hầu."
"Bây giờ ta chủ trì chiến trường nơi đây, đỡ chiến xa, sắp xếp kình nỏ, đặt phi chu, lại có Anh Dũng Bá thống ngự Yên Lôi quân ở đây, dùng mối hận quyết tâm lấy xuống thành Nam Thiên, mới có thể an ủi vong linh trên trời của Võ An Hầu!"
Ông ta nói đến hưng phấn, liền muốn thuận thế tại ngay bên ngoài cửa thành này, mở ra một trận diễn thuyết kích động lòng người trước khi chiến đấu.
Kéo theo cảm xúc của một tiểu cô nương cũng là kéo, kéo theo cảm xúc của chiến sĩ toàn thành cũng là kéo, tránh khỏi phiền phức phải làm hai lần.
Cũng đúng lúc này, Diệp Lăng Tiêu đưa tay đặt lên vai ông ta, rất chân thành mà hỏi thăm: "Tề đình các ngươi xác định Khương Vọng đã chết rồi sao? Tìm được thi thể rồi?"
Văn Nhân Trầm thở dài một hơi: "Mặc dù không tìm được thi thể... Nhưng chuyện này là Quân Thần đại nhân đích thân xác nhận."
Diệp Thanh Vũ yên lặng nhắm mắt lại.
Tay của Diệp Lăng Tiêu dùng thêm chút sức: "Đương nhiên ta rất tôn trọng Quân Thần nhưng mà sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đã không tìm thấy thi thể có phải vẫn còn hy vọng không?"
"À, đúng đúng!" Văn Nhân Trầm kịp phản ứng, thành khẩn nói: "Võ An Hầu chính là thiên kiêu quốc gia, từ trước đến giờ vẫn luôn có thể làm được những việc hiếm ai làm được, lần này cũng chưa hẳn không thể nối tiếp truyền kỳ... Đợi khi quân ta đánh vỡ thành Nam Thiên, lão phu nhất định phải triệt để lục soát mọi nơi, tìm vết tích của Võ An Hầu!"
Người cực kì thông minh như Diệp Thanh Vũ đương nhiên nghe ra được an ủi trong những lời này.
Nhưng nàng quả thực cũng từ nó mà được an ủi.
Cha nói rất đúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Xưa nay như thế, không phải sao?
Nào có việc chưa tìm được thi thể liền xác định người đã chết đây?
Nàng cố nén nước mắt, mở đôi mắt đã phiếm hồng, nói khẽ: "Ta vì cảm cho cảnh ngộ của anh hùng Nhân tộc mà bi thương... Thất lễ rồi, Văn Nhân thế bá."
"Không sao, không sao." Văn Nhân Trầm thở dài nói: "Chuyện của Võ An Hầu quả thực quá mức đột ngột. Đâu phải chỉ có mình chất nữ khổ sở chứ? Tôn nữ trong nhà của ta kia, vừa nghe nói Võ An Hầu xảy ra chuyện liền mấy ngày ăn không ngon rồi. Ngày nào cũng viết thư đến hỏi ta, không chịu tin việc này là thật..."
"Tôn nữ kia của ngươi là sao?" Diệp Lăng Tiêu đột nhiên nói.
Trong lúc nhất thời, Văn Nhân Trầm cũng không nhớ rõ trọng tâm của mình là ở đâu, sửng sốt một chút, mới nói: "Tôn nữ của ta mới chín tuổi, từ trước đến nay vẫn luôn sùng bái Võ An Hầu."
Diệp Thanh Vũ nghe thấy đoạn đối thoại của phụ thân cùng vị Văn Nhân thế bá này, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía tấm biển trên cửa thành.
Võ An...
Võ An.
Người lấy võ an bang, sao cuối cùng lại không thể an chứ?
Trên sử sách, có không ít anh hùng kết thúc bi tráng, lúc đọc lịch sử nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc này sẽ tái hiện ở bên người mình.
Năm đó từ biệt ở Vân Thành, nhìn theo bóng lưng thiếu niên tóc trắng đi xuống biển mây, nàng biến hắn nhất định sẽ trở về. Bởi vì một người có trách nhiệm như vậy, không thể nào để mặc muội muội lẻ loi ở nhân gian.
Thời gian thấm thoắt, tất cả những gì đã hứa hẹn, thiếu niên kia đều đã hoàn thành.
Truyền kỳ sau đó của thiếu niên càng vượt qua sự tưởng tượng của rất nhiều người.
Giữa bọn họ cũng có càng nhiều liên hệ phát sinh.
Từng ngắm hoa đăng đêm ba mươi, về sau nghe nói phó tướng Đổng A của Trang quốc bỏ mình.
Từng tận mắt chứng kiến hắn đoạt khôi nguyên trên Quan Hà Đài, danh vọng chiếu sáng giữa quần tinh.
Đã từng một ngày hỏi thăm tình báo đến tám lần, hỏi đến mức phụ thân cũng trốn tránh nàng, mãi đến khi biết được Tề quốc đại thắng, hắn lập được đại công, tính mệnh không lo...
Nhưng bên trong tất cả những hình ảnh kia.
Nàng khắc sâu ấn tượng nhất vẫn là bóng lưng ngày đó ——
Gánh vác tất cả, một người một kiếm đi xa.
Khi đó còn trẻ người ngây ngô đã cao ngất như vậy.
Hắn sẽ trở về giống như lúc trước vậy sao?
Hắn vẫn sẽ giống như những lần trước đó, ẩn giấu tất cả vết thương cùng đau đớn, dùng vẻ mặt tươi cười, dương dương đắc ý trở về sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad