Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3582. Võ An Hầu Đại Tề, có thể xem như một ngoại lệ



Chương 3582. Võ An Hầu Đại Tề, có thể xem như một ngoại lệ




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phân thân thế mệnh của Trương Lâm Xuyên - Lý Đạo Vinh kia, độc chết tông chủ Cửu Huyền tông Cửu Huyền thượng nhân, Đại hộ pháp Cửu Huyền tông Thương Kế An, giết hết cao tầng Cửu Huyền tông, tiếng xấu truyền vang một thời... Cuối cùng đã chết vào tay Trúc Bích Quỳnh trong quyết đấu công bằng.
Hôm nay một trận chiến Phù Ngạn Thanh khiêu chiến Trần Trị Đào này, chân truyền của Điếu Hải lâu như Từ Nguyên, Dương Liễu, Bao Tung, Phương Phác,… cũng lần lượt có mặt, đứng trên đài quan sát.
Mà Trúc Bích Quỳnh người mặc đạo phục Tĩnh Hải, cũng đi tới từ trên biển.
Mái tóc đen của nàng ta rủ xuống vai, mặt mày vắng lặng, đạo phục xanh biển trên người phảng phất áp chế sóng cả mênh mang. Nàng ta dù ở Ngoại Lâu, chưa chứng Thần Lâm, nhưng độc hành giữa trời và biển, tự có khí thế phi phàm. Nghiễm nhiên càng có cảm giác áp bách hơn cả bậc thiên kiêu thành danh đã lâu như Từ Nguyên.
Ai có thể tưởng tượng được, ngay ở mấy năm trước đó, nàng ta còn thanh trĩ hèn yếu, đơn thuần ngây thơ như thế.
Bị lừa gạt, bị lợi dụng, bị tra tấn, bị hi sinh không chút do dự, bị xóa bỏ mà không thèm để ý chút nào!
Nàng ta khởi tử hoàn sinh, hệt như thần thoại. Thoát thai hoán cốt, thiên phương dạ đàm. Bái sư Cô Hoài Tín, làm biết bao nhiêu người khiếp sợ rớt cằm.
Trước nàng ta, có Từ Nguyên và Quý Thiếu Khanh đều đang phát triển.
Đợi đến lúc nàng ta quật khởi, duyên hải đều không đối thủ, không người có thể chia đi một chút ánh hào quang của nàng ta.
Chân truyền cũng có cấp bậc. Trong mắt rất nhiều người, đệ tử thực vụ trưởng lão thu nhận, đều không được tính là chân truyền chân chính. Mà chân truyền hộ tông cũng không thể sánh bằng chân truyền của Tĩnh Hải.
Ngoài Từ Nguyên, đám người Dương Liễu, Bao Tung đều cúi đầu hành lễ với nàng ta.
Mà nàng ta lại ổn định trên không trung, không lập tức đáp xuống Thiên Nhai Đài, thậm chí ảnh hưởng đến trận quyết đấu giữa Phù Ngạn Thanh và Trần Trị Đào.
Có người muốn nhắc nhở nàng ta, nhưng nhìn thấy tầm mắt của nàng ta rơi vào dưới Thiên Nhai Đài.
Nước lặng nổi sóng, hồ lạnh sinh gợn.
Rất nhiều người đều lần đầu tiên nhìn thấy, vị thiên chi kiêu tử xưa nay vắng lặng lại có ánh mắt phức tạp như thế!
Nàng ta nhìn người dưới đài, người dưới đài cũng nhìn nàng ta.
Nàng ta gần như muốn khóc, nhưng người dưới đài đang cười.
Là loại cười thuần túy, trùng phùng bạn cũ kia.
Nàng ta nhìn thấy người dưới đài kia, cười dùng khuôn miệng nói —— “Đã lâu không gặp, Trúc đạo hữu “
Nước mắt của nàng ta ngừng lại.
“Khương Vọng!” Nàng ta hô lên.
Thiên Nhai Đài lúc này, biển người đối hải triều, tiếng ồn ào tiếng sóng trùng điệp.
Người muôn hình muôn vẻ, từng đôi mắt đều mang tâm tư, liếc mắt nhìn qua, tất cả đều là mặt người. Ai có thể thấy rõ ai đây?
Nhưng nàng ta vẫn liếc mắt là thấy Khương Vọng.
Cứ việc Khương Vọng đã cố ý che lấp.
Tiếng gầm lập tức nổ tung trong đám người.
“Khương cái gì?”
“Cái gì Vọng?”
“Khương Vọng nào?”
“Mẹ nó hắn lại tới Thiên Nhai Đài?!”
Anh chàng phẫn nộ kia vừa “Hở?”, “Hở?”, “Hở?”, vửa nhanh chân chen ra bên ngoài.
Đám người lập tức giải tán, lấy điểm rơi tầm mắt của Trúc Bích Quỳnh, Khương Vọng ở hàng trước làm trung tâm, nháy mắt trống đi một khoảng thật lớn. Ngược lại làm nổi bật Trác Thanh Như cách Khương Vọng không xa đang đứng rất khiêm tốn.
Không gì khác, chỉ có nàng ta không tránh đi.
Hai người một trái một phải, độc hưởng ghế khách quý.
Giờ khắc này, bọn họ lại càng đáng chú ý hơn cả hai người đang muốn quyết đấu trên Thiên Nhai Đài.
Dân biển từ trước đến nay tự giải trí cũng tự phẩm nỗi khổ của mình, không quan tâm nhiều chuyện trên lục địa. Bọn họ quan tâm sóng gió hơn, quan tâm thu hoạch cá hơn, quan tâm động tĩnh của Hải tộc hơn, cũng truy đuổi thiên kiêu duyên hải, ngắm nhìn phong vân biển trời.
Nhưng Võ An Hầu Đại Tề, có thể xem như một ngoại lệ.
Bởi vì sớm nhất, thanh danh của hắn bắt đầu truyền xa từ Thiên Nhai Đài, từ khi giẫm lên thi thể của thiên kiêu duyên hải Quý Thiếu Khanh.
Đó đã là chuyện của tháng 4 năm 3919 Đạo lịch, khi đó còn có rất nhiều người không phục. Ba tháng sau chính là Hoàng Hà Hội thiên hạ chú ý. Thiên kiêu trong thiên hạ đều không bằng, quần đảo gần biển cũng không một tiếng động.
Thời gian mấy năm như một cái búng tay.
Thiếu niên đã từng đến biển vì bạn, điều động tất cả tài nguyên có thể điều động, đau khổ giãy dụa tại quần đảo gần biển, tại Mê Giới, sẵn lòng tiếp nhận tất cả khảo nghiệm hợp lý hoặc không hợp lý, lại nói không thông đạo lý trong lòng... Bây giờ đã trở thành quân công hầu của nước bá chủ.
Bàn về thân phận đã có thể ngạo thị cả duyên hải, có thể bình đẳng luận giao với bất cứ kẻ nào.
Lời hắn nói sẽ không bị xem nhẹ nữa. Hắn dậm chân một cái, toàn bộ quần đảo gần biển đều phải run ba lần!
“Sao bọn họ sao sợ ngươi như vậy?” Trác Thanh Như hỏi.
“Ngươi nói có một loại khả năng...” Khương Vọng nói: “Là tôn kính hay không?”
Đã bị gọi ra dáng hình, Khương mỗ hắn lại không phải là không thể gặp người, cho nên cũng thoải mái đến trên đài, vừa đi vừa vẫy gọi: “Trúc đạo hữu, xuống đây một lần.”
Lại nói với hai người đang giằng co giữa Thiên Nhai Đài: “Phù huynh, Trần huynh, các ngươi cứ tiếp tục! Đây là trận chiến vinh quang, đừng bị nhân tố ngoài sân quấy nhiễu!”
Trúc Bích Quỳnh cũng không để ý tới hai vị thiên kiêu duyên hải đã bị quấy nhiễu đến mơ hồ kia, đạp không đi xuống. Lúc đi đến trước mặt Khương Vọng, ánh mắt của nàng ta đã rất bình tĩnh.
Khương Vọng cảm thấy đôi mắt của nàng ta giống tấm gương, dường như phản chiếu tất cả cảm xúc ngoại lai.
Mà ở mấy năm trước kia, đôi mắt này giống như nước cạn, tất cả cảm xúc đều rất dễ dàng tràn ra, lại trong suốt thấy đáy.
“Vị này là?” Trúc Bích Quỳnh lại nhìn về phía nữ tử theo sát Khương Vọng đến trên Thiên Nhai Đài trước.
“Môn đồ Pháp gia Trác Thanh Như.” Trác Thanh Như tất nhiên không cần Khương Vọng giới thiệu thay nàng ta, ung dung nói: “Chuyến này du học vạn dặm, muốn bắt đầu từ Mê Giới, cho nên đến Thiên Nhai Đài.” Hết chương 3582.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad