Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2898 - Người thời nay, đường thời cổ (2)



Chương 2898 - Người thời nay, đường thời cổ (2)




Chương 2898: Người thời nay, đường thời cổ (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đinh linh linh, đinh linh linh~
Khương Vọng cưỡi trên lưng lạc đà, ung dung tiến vào sâu trong hoang mạc.
Một người một kiếm một lạc đà, thanh sam đi xa, cũng có vài phần tiêu sái -- nếu như trước mặt không phải là cát bay đá chạy.
Khi rời khỏi đường sinh tử chưa xa, còn chưa cảm thấy. Đi tới lúc này, loại cảm giác bị cả phiến thiên địa kháng cự, bài xích liền đã hết sức rõ ràng.ư
Hiện thế là hiện thế của Nhân tộc, cái này sớm đã là sự thật không thể nghi ngờ. Nhưng ở chỗ này, giống như cũng không chuẩn xác như vậy.
Nếu nói Biên Hoang là Ma vực cũng chưa hẳn không thể.
Hoặc là nói, nó là một bộ phận Vạn Giới Hoang Mộ xâm nhập vào hiện thế?
Kiến thức liên quan đến phương diện này, Khương Vọng còn có chút khiếm khuyết. Dù sao đã liên quan đến căn bản của thế giới, trước đây hắn vốn không có tư cách tiếp xúc.
Hiện tại hắn có thể cảm nhận được, có một loại lực lượng "Khô cạn" Không cách nào có thể bắt giữ thực chất, đang không ngừng ăn mòn nhục thể cùng thần hồn của hắn.
Dù đã là kim khu ngọc tủy, dù là lực lượng thần hồn đã cô đọng thành linh thức, vẫn sẽ bị loại "khô cạn" này lay động.
Cũng may đều bị Sinh Hồn Thạch đeo trên người hóa giải.
Khương Vọng cho rằng, cái này tòn tại một loại trao đổi trên phương diện quy tắc, có điều, đối với hắn hiện tại, muốn nhìn rõ quy tắc vẫn còn một chút khoảng cách, cho nên nhìn không chân thật.
Số lượng Sinh Hồn Thạch đầy đủ, vì không bỏ sót việc tham dự lễ, hắn chỉ định ở hoang mạc năm ngày, mà số lượng Vũ Văn Đạc chuẩn bị cho hắn đủ để tiêu hao trong một tháng.
Ô Đốc Na chạy chầm chậm trên mặt cát, cũng không gặp phải áp lực gì, tự do tự tại.
Bên trong tháng năm dài đằng đẵng, nó sớm đã tiến hóa ra thân thể cùng hồn phách có thể thích ứng mảnh đất này.
Kỳ thật tất cả sinh mệnh trên đời đều có một phần ngoan cường của nó.
Cỏ nhỏ yếu ớt, có thể sinh trưởng bên trong khe đá. Như bên trong hoang mạc tràn ngập tử khí này, cũng có Sa Hạt ẩn mình trong lòng đất -- nó lỗ mãng chui ra, muốn tập kích Ô Đốc Na, liền bị Khương Vọng diệt sát trong nháy mắt.
Nhớ tới những thứ này, Khương Vọng không khỏi nghĩ đến - nếu không có Sinh Hồn Thạch, không có tu sĩ siêu phàm, chỉ là những người dân bình thường sống ở đây, sau khi tử vong một lượng lớn có phải cũng sẽ sinh ra một loại tiến hóa tự nhiên nào đó không?
Tựa như Thủy Tộc đến Thương Hải cũng dần dần phát sinh cải biến. Hải tộc bây giờ đã hoàn toàn biến thành một chủng tộc khác.
Đương nhiên, không ai dám làm thí nghiệm như vậy.
Thùng thùng, thùng thùng.
Một cái móng trâu tráng kiện, nửa người trên là một đôi chân gà gầy còm, phần bụng có túi, từ xa chạy đến định lấy xuống đầu lâu của nam tử nhân loại.
Móng trâu giẫm trên mặt cát, dường như giẫm thành một loại nhịp trống sục sôi.
Bên trong miệng nó phát ra tiếng kêu chói tai, bị gió cát kéo thành đứt quangx.
Khương Vọng yên lặng nhìn chăm chú nó.
Ô Đốc Na mà hắn đang cưỡi cũng rất bình tĩnh, vẫn còn đang chậm rãi tiến lên. Con hắc lạc đà mà Vũ Văn Đạc điều ra từ trong quân này cũng khá có kinh nghiệm.
Quái vật trước mắt này, Khương Vọng cũng không lạ lẫm, lúc trước khi ở đáy nước Thanh Giang, hắn đã từng thấy qua.
Âm Ma căn bản không có hình thể cố định, có ngàn vạn dáng vẻ kỳ quái. Hắn gặp được hai con tương tự cũng xem như một loại duyên phận.
Chỉ là lúc đó hắn nhìn thấy quái vật này, còn sinh ra một loại e ngại bản năng. Bây giờ gặp lại, cảm xúc sinh ra từ bản năng lại chỉ còn là chán ghét.
Không liên quan tới dũng khí, đây chính là sự thăng tiến về bản chất sinh mệnh.
Hoặc là nói... Trước Thần Lâm, bản chất sinh mệnh của Nhân tộc, yếu hơn Ma?
Loại phán đoán này, loại nhận thức này khiến Khương Vọng sinh ra mê hoặc.
Đương nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn chiến đấu.
Thân thể Âm Ma là thực, đầu lâu lại hư huyễn bất định.
Đầu lâu này có khi là dáng vẻ nhân loại, có khi là dáng vẻ của thú, vô cùng kỳ lạ, không gì không có.
Con Âm Ma này hình như đã đói bụng nhiều ngày, điên cuồng chạy qua bên này, đạp cho cát bụi bay lên.
Nhưng lúc đến gần, nó bỗng nhiên cứng đờ.
Nó thống khổ gào rít, nhưng căn bản không phát ra được thanh âm nào.
Sau đó, từ móng trâu bắt đầu, có từng đốm hỏa diễm lan đến. Tốc độ lan tràn của hỏa diễm cũng không nhanh nhưng theo thời gian trôi qua, cũng dần dần lan khắp toàn bộ thân thể. Dùng một loại quá trình chậm chạp, rốt cuộc đốt cháy nó hoàn toàn.
Bụp!
Chỉ còn một cái đầu lâu hình người dúm dó, rơi vào mặt cát.
Hỏa diễm lại cuộn lên, cái đầu này cũng không còn thấy đâu nữa.
Sở dĩ vận dụng Tam Muội Chân Hỏa mà không phải thủ đoạn khác, đương nhiên là vì bổ sung hiểu biết. Săn ma là chuyện lâu dài, nếu muốn giết nhanh, giết hoàn toàn đầu tiên phải hiểu biết "Ma". Cấu thành, hình thái tính mạng của nó, mỗi một phần thân thể của nó...
Khương Vọng lặng im cảm thụ hỏa diễm, không nói một lời.
Hưu!
Một con Âm Ma đầu mang sừng hưu bỗng nhiên chui ra từ trong lòng đất, giơ vuốt cắt về phía móng lạc đà---
Lạch cạch.
Một đôi móng vuốt đều bị cắt đứt.
Tiếp theo toàn bộ thân hình của nó tan thành mảnh nhỏ, để lại một cái đầu lâu hưu.
Kiếm quang đột nhiên hiện, đột nhiên biến mất.
Khương Vọng tiện tay ra một chiêu, lấy cái đầu lâu Âm Ma này đến trước mặt, nhìn kỹ một lúc, sau đó ném vào bên trong bao vải cạnh thân hắc lạc đà.
Theo dấu chân xâm nhập, Âm Ma xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Ngay từ đầu là đơn độc tấn công, sau đó thì ba, năm con kết thành một đội, về sau nữa thì hơn mười con, mấy chục con... Một lần nhiều nhất, chừng hai trăm con Âm Ma cùng đến vây giết.
Bên trong hoang mạc, tu sĩ nhân tộc có cảm giác bị áp chế rất lợi hại, Khương Vọng cũng là rơi vào trong vòng vây, mới phát hiện tình cảnh của mình.
Đương nhiên, mấy trăm conn kiến vẫn không thể giết chết được nhân loại.
Khương Vọng hoặc dùng kiếm pháp, hoặc dùng đạo thuật, hoặc dùng thần thông, không ngừng nếm thử -- thất thủ hủy đi cũng không ít, nhưng đầu lâu Âm Ma trong bao vải vẫn càng ngày càng nhiều.
Hiểu càng nhiều, sinh ra càng nhiều mê hoặc.
Mà vô luận hắn xâm nhập ở đâu, săn giết thế nào cũng không hề có tiếng kêu thảm của Âm Ma truyền ra. Hắn cũng từng thử chưởng khống sức mạnh âm thanh dưới quy tắc đặc thù ở Biên Hoang.
Chiến đấu chưa từng ngừng, tu hành mỗi giờ mỗi khắc.
Hắc lạc đà tiếp tục ung dung tiến lên, dấu móng để lại trên cát thành một đường dài.
Người lúc này, đường thời cổ.
Bão cát năm ngoái, bão cát năm sau.
Người không phải cố nhân, người cũng như cũ.
Trong một đoạn thời gian rất dài, bên trên con đường này chỉ có tiếng đinh linh linh, đinh linh linh ~
Âm thanh du dương, cũng không tịch mịch.
Bởi vì tại nơi tận cùng bão cát kia, có vô số... đáp lại vượt qua thời không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad