Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1374: Chịu chết

Chương 1374: Chịu chết
Ngay trong lúc Phúc Quân xuất hiện trên trời cao, một thanh kiếm kiểu dáng cổ xưa giống như xuyên thủng thời gian và không gian, chưa bao giờ biết nơi giáng lâm, treo lơ lửng ở trên bầu trời, đối lập với Phúc Quân.
Kiếm này dài khoảng bốn thước, phong cách kiếm là một vòng hoa văn hình bầu dục uốn lượn. Thân kiếm có khắc hai chữ đạo, đặt tên là Trầm Đô.
Kiếm Trầm Đô của chủ nhân Điếu Hải Lâu, Nguy Tầm!
Lâu chủ của Điếu Hải Lâu, bên ngoài là minh chủ Trấn Hải Minh, Nguy Tầm còn có một cái danh hiệu được lưu truyền rộng rãi, đó chính là Trầm Đô Chân Quân, cũng là bởi vì thanh kiếm này.
Trầm Đô đối phó với Phúc Quân!
Lâu chủ Điếu Hải Lâu và quân thần Đại Tề vậy mà cùng lúc dời mắt, tập trung sang đây.
Trận quyết đấu ở trên đài Thiên Nhai lần này, độ cao của quy cách, quả thực khiến người ta nghe rợn cả người.
Ai còn dám làm âm thầm làm ra động tác nào khác kia chứ?
Giờ khắc này, Quý Thiếu Khanh đã bình tĩnh trở lại.
Bởi vì câu nói kia của Cô Hoài Tín - "Cái chết của ngươi nhẹ tựa lông hồng, nhưng vinh dự của Điếu Hải Lâu nặng tựa núi cao."
Vinh dự của Điếu Hải Lâu có quan trọng không?
Đương nhiên là quan trọng.
Nhưng nếu y chết rồi, vậy thì cũng không cần phải tính cái rắm gì!
Cho nên thật ra Cô Hoài Tín là đang nói cho y biết - không cần sợ chết, rằng sư phụ sẽ cứu ngươi. Ngươi phải giữ gìn vinh dự của Điếu Hải Lâu, để cho "cái chết" của bản thân mình phát huy ra giá trị lớn nhất.
Vậy thì cứ để ta dâng tặng quyết đấu đặc sắc nhất đi... Quý Thiếu Khanh nghĩ thầm trong bụng.
Thế nhưng ngay một khắc sau đó, y chợt nghe thấy tiếng kiếm rít lạnh lẽo tàn khốc. Kiếm quang như sương như tuyết lại một lần nữa áp sát!
Lửa cháy sém lông mày!
Thanh kiếm này vậy mà lại kiên quyết như thế, chẳng sợ Chân Nhân đương thời bên cạnh, chẳng sợ Chân Quân ra sân, lại không hề có dấu vết dao động.
Tay của hắn vĩnh viễn đều không run rẩy ư?
Quý Thiếu Khanh vô thức thả ra Niệm Thủy Sinh Linh, theo thói quen định dùng huyễn thuật chạy trốn.
Lúc đạo thuật phát ra, y mới ý thức được không đúng, đối phương có năng lực nhìn thấu huyễn thuật!
Dưới sự luống cuống, y lại một lần nữa muốn hiện ra Thủy Long Ngâm... nhưng mà đã chậm.
Khương Vọng đã chuẩn xác tìm được chân thân của y, một kiếm ngang qua như chia tách trời đất, một cánh tay bay lên cao!
Bàn tay phải bị khuyết mất một ngón tay của Quý Thiếu Khanh ôm miệng vết thương của cánh tay cụt, liên tiếp lộn mấy vòng ở trên không trung, một lần nữa kéo dài khoảng cách với Khương Vọng. Đau nhức kịch liệt khiến cho lửa giận của y bốc cháy hừng hực.
Cái chết đã gần ngay trước mắt.
Nhưng y không cần phải sợ chết.
Bởi vì Cô Hoài Tín đã hứa sẽ cứu y.
"Đến tiếp!" Y hét lớn.
Y ngược lại muốn thể hiện ra tỉnh thần can đảm, thể hiện ra tính bền dẻo.
Ổ thời điểm sống chết trước mắt, thể hiện ra sự kiên cường của một vị thiên kiêu!
Miệng vết thương được một tầng màng nước bịt lại, không để cho máu tươi tiếp tục chảy ra. Y giậm chân ở trong không trung, dùng một cánh tay thi triển đạo thuật, tiếp tục phản kích về phía Khương Vọng!"
"Quý sư huynh!"
Đệ tử Điếu Hải Lâu đứng ở bên ngoài quan sát có mấy tên đã không nhịn được rơi nước mắt lã chã, vì sự ngoan cường của Quý Thiếu Khanh mà cảm động, đối với Khương Vọng thì đáp lại bằng ánh mắt thù hận.
Trong lòng Cô Hoài Tín than nhẹ một tiếng.
Ông ta đương nhiên hy vọng sau khi Quý Thiếu Khanh ở ngoài đường sáng lui về, có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết, dùng quyết tâm ắt phải chết để chiến thắng Khương Vọng, như thế thì trận chiến lần này mới không tính là đánh suông.
Thế nhưng cái tên thiếu niên Khương Vọng này, tài nghệ chiến đấu có thể nói là đáng sợ, không hề nhượng bộ chút nào, liên tục khóa chặt xu thế thắng lợi. Bây giờ Quý Thiếu Khanh mới nghĩ đến chuyện liều mạng thì... đã không còn cách nào cứu vấn được thế thua.
"Quân thần đại nhân!"
Cô Hoài Tín đột nhiên quay người, hành lễ với đốt ngón tay ở trên không trung kia: "Người chỉ có một lần chết, Trúc Bích Quỳnh có thể chết, đương nhiên Quý Thiếu Khanh cũng có thể chết. Quyết đấu sinh tử, không cần phải oán trách"
"Chỉ là bây giờ Khương Vọng giết hắn, ân đã tiêu oán đã giải.
Sau đó nếu như Quý Thiếu Khanh có giành được cuộc sống mới, đương nhiên không có quan hệ với những chuyện trước đây. Ta bố trí tế đàn làm phép là chuyện sau khi quyết đấu, cũng không làm ảnh hưởng đến bản thân trận quyết đấu. Kính xin minh giám"
Ông ta đã sớm quyết định giữ đường lui cho Quý Thiếu Khanh, không tiếc trả giá đắt chuẩn bị tài liệu bảo vật, muốn tự mình làm cho Quý Thiếu Khanh cải tử hoàn sinh sau khi chết trận.
Nhưng lúc này có Phúc Quân chỉ hổ của quân thần Đại Tề ở đây, ông ta không thể không giải thích một phen, để tránh cho Khương Mộng Hùng cảm thấy ông ta phá hư quy củ.
Kiếm Trầm Đô và Phúc Quân chỉ hổ tương đối cách xa nhau, dường như cũng không định phát biểu ý kiến gì.
"Hợp lý." Giọng nói phát ra từ trong chỉ hổ.
Khương Vô Ứu giận dữ!
Khương Vọng chết là chết thật sự, còn Quý Thiếu Khanh chết thì lại có cơ hội sống lại.
Đây là quyết đấu sinh tử chó má gì vậy?
Nhưng hành vi của Cô Hoài Tín xác thực là nằm ngoài quy tắc.
Vả lại Khương Mộng Hùng cũng đã đồng ý, nàng làm gì có lý do để không đồng ý cơ chứ?
Ngoài tức giận ra thì nàng cũng không làm được việc gì khác.
Bên ngoài đài Thiên Nhai là bên ngoài đài Thiên Nhai.
Trên đài Thiên Nhai là trên đài Thiên Nhai.
Khương Vọng cũng không quan tâm bên ngoài đang diễn ra chuyện gì, hắn chỉ biết chiến đấu vẫn đang tiếp tục.
Vậy thì hắn cũng tiếp tục vung kiếm!
Quý Thiếu Khanh ở dưới trạng thái toàn thịnh còn không phải là đối thủ, giờ phút này y dùng thân thể trọng thương tàn phế, muốn dựa vào máu can đảm lật bàn lại càng không thể nào được.
Luận về dũng khí, Khương Vọng đâu có thua ai bao giờ?
Kiếm tuôn ra hàn quang, chớp mắt quay trở lại.
Một kiếm này mỗ bụng mà qua, trực tiếp chém Quý Thiếu Khanh rơi xuống đất.
Còn Khương Vọng thì đứng ở không trung.
Giờ khắc này, phía trên bầu trời cao, cổ kiếm Trầm Đô và Phúc Quân chỉ hổ tương đối cách xa.
Bên ngoài đài Thiên Nhai, Chân Nhân đương thời Cô Hoài Tín đã dựng xong pháp đàn, chỉ chờ Quý Thiếu Khanh vừa chết là lập tức cứu hồn hoàn mạng.
Đệ tử thiên kiêu của Điếu Hải Lâu đang giống như chó chết té xuống mặt đất, tóc tai bù xù, mặt mày đầy máu. Cánh tay trái đứt ngang vai, tay phải nổ mất một ngón tay, vị trí ngực bụng có một vết thương cực sâu do kiếm gây ra đang không ngừng chảy máu.
Thiếu niên cầm kiếm đứng lơ lửng giữa không trung, môi mỏng hơi mím lại, cặp mắt kia kiên nghị mà chắc chắn.
Hắn cũng không đi nhìn Quý Thiếu Khanh mà đưa mắt nhìn về phía Cô Hoài Tín đang giữ sức chờ đợi ở bên ngoài đài Thiên Nhai, nhìn vị Chân Nhân đương thời này.
"Ngươi định cứu hắn bằng cách nào?" Hắn hỏi.
Cô Hoài Tín không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad