Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3743. Chương 3743



Chương 3743. Chương 3743




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Bích Quỳnh?”
“Bích Quỳnh, ngươi thế nào rồi?”
Dường như nghe thấy một thanh âm như vậy bên tai.
Rất quen thuộc, cũng rất ân cần.
Từ đầu đến cuối Trúc Bích Quỳnh vẫn nhớ làn gió biển ngày hôm đó, nghẹn ngào như tiếng sáo trúc. Dĩ nhiên nàng ta cũng nhớ tới hô hấp của người nào đó, khẩn trương và bồn chồn đến như vậy.
Thân thể nàng ta dần dần mất đi sinh cơ, nàng ta đã không còn có thể cảm nhận được chính bản thân mình nữa, nhưng lại có thể cảm nhận được nhịp tim của một người khác.
Bang, bang, bang.
Mỗi một tiếng đều vô cùng rõ ràng.
Nhịp tim tịch mịch này a, ít nhất là trong suốt chặng đường đó, cũng là đang rung lên vì nàng ta.
Khoảng cách từ Thiên Nhai Đài trên Hoài Đảo, đến thành Thiên Phủ của Tề quốc, rốt cuộc là bao xa?
Ban đầu bởi vì tỷ tỷ của nàng ta không may thất thủ ở bí cảnh Thiên Phủ, nàng ta mới một mình rời khỏi Hoài Đảo, nghĩ muốn tới Dương địa điều tra Hồ Thiếu Mạnh. Suốt chặng đường đều khẩn trương thấp thỏm, đi gần mất một tháng trời, mới tới thành Thiên Phủ.
Khi đó, nàng ta đang đứng bên ngoài những bức tường cao ngất vây quanh Mãn Nguyệt đàm, được thông báo rằng không ai được phép tiếp cận bí cảnh Thiên Phủ trong thời kỳ nó đóng kín. Trước bức tường cao dày đặc và lạnh nhạt đó, lần đầu tiên nàng ta thực sự nhận thức được tỷ tỷ của mình đã ra đi mãi mãi.
Nàng ta đã đánh mất chiếc ô của mình, không còn có thể trốn dưới đôi cánh của bất kỳ ai nữa, từ giờ trở đi, nàng ta chỉ có thể một mình đối mặt với thế giới này.
Cái thế giới này, quá xa lạ.
Mọi thứ đều rất khác so với lúc khi tỷ tỷ còn sống.
Lần thứ hai đến thành Thiên Phủ, nàng ta không nhớ nổi đã đi mất bao nhiêu thời gian. Lúc dầu hết đèn tắt (1), từng hơi thở đều là cực hình, nhưng trong tình huống như vậy, nàng ta vẫn không nỡ buông bỏ lồng ngực đầy cuồng phong vỡ nát kia.
Nàng ta vẫn còn nhớ trong vòng ôm đó, có thể mơ hồ nhìn thấy cằm dưới, đỉnh đầu mũi, và những đường nét đã bị gió mưa mài mòn, lại khiến người ta cảm thấy đau lòng như thế.
Nàng ta thực sự đã rất cố gắng muốn nhìn thêm lần nữa, nhưng mí mắt lại quá nặng nề, nàng ta không thể chống đỡ nổi nữa.
Bí cảnh Thiên Phủ là một địa phương như thế nào chứ?
Tất cả những người đi vào, đều mất đi ký ức ở bên trong.
Tất cả những người không bước ra đều không bao giờ bước ra được nữa.
Ngoại trừ nàng ta.
Hoặc có thể nói, đó không hoàn toàn là nàng ta.
Khi đó thân thể của nàng ta đã đến cực hạn, linh hồn cũng bắt đầu chìm xuống, khi nàng ta rời khỏi cái ôm kia, bị đẩy nhẹ nhàng tới Nguyệt Môn, ý chí cuối cùng của nàng ta cũng theo đó tản đi.
“Trúc đạo hữu…”
Đây là thanh âm cuối cùng mà nàng ta nghe được.
Không có phần tiếp theo, sẽ không có phần tiếp theo mà nàng ta muốn nghe.
​Thật ra nếu kết thúc như vậy thì cũng rất tốt. Còn ai trên thế giới này sẽ mong đợi nàng ta nữa đây?
Đồng tình cũng đã đồng tình, đau thương đều đã đau thương rồi.
Sống lại thêm lần nữa... là không hợp thời.
Nàng ta đã không còn lưu luyến cái thế giới này chút nào nữa, cũng không muốn quấy rấy thêm ai nữa. Nàng ta không muốn trở thành một người không hòa nhập với thời đại.
Nhưng nàng ta lại nhìn thấy tỷ tỷ của mình.
Nàng ta nhìn thấy những khung cảnh thay đổi liên tục từ bên ngoài một quả cầu lưu ly khổng lồ trong suốt.
Khi đó, ý thức của nàng ta dường như bị phân tán trong hư không, rõ ràng không có tay chân, không cảm nhận được ngũ quan, nhưng lại có thể ‘nhìn thấy’ tất cả.
Bao gồm cả dòng sông dài bất tận, mấy toà long cung nguy nga tráng lệ... thậm chí cả tháp Thông Thiên.
Vân Đài trên núi, tháp cao cửu giác.
Vương Di Ngô, đệ tử bế quan của Quân Thần, Hứa Tượng Càn của thư viện Thanh Nhai, Lý Long Xuyên của Thạch Môn Lý thị, Trương Vịnh của Phượng Dương Trương thị, Trọng Huyền Thắng của Bác Vọng hầu phủ... và cả Khương Vọng.
Họ đều là thiên chi kiêu tử.
Vương Di Ngô lấy một địch năm.
Đó chỉ là một trận chiến ở cấp độ Thông Thiên Cảnh, nhưng lại khiến nàng ta cảm thấy choáng váng, như thể lần đầu tiên nàng ta biết tới cấp bậc đệ thất của cảnh giới tu hành này.
Khung cảnh trong quả cầu lưu ly này, là những diễn hóa thay đổi liên tục.
Bao gồm cả cách tiếp xúc, các cuộc đối thoại và lựa chọn của các nhân vật trong tình cảnh đó, mỗi lần đều không trùng lặp.
Nhưng gần như mỗi khi bắt đầu trận chiến, Vương Di Ngô đều lấy một địch năm.
Trọng Huyền Thắng đó thực sự rất thông minh, luôn có thể lèo lái tình thế theo hướng có lợi cho bản thân hắn ta, Vương Di Ngô đó cũng thực sự quá cuồng vọng, hắn ta căn bản không quan tâm đến việc Trọng Huyền Thắng lập bè kết phái ra làm sao, có bao nhiêu người thì hắn ta đánh bấy nhiêu người.
Mà tình cảnh trước tháp Thông Thiên, đều kết thúc với cảnh tượng người sống cuối cùng bước vào tháp Thông Thiên. Cũng có nhiều lúc cả sáu người đều chết, không ai có thể sống sót để bước vào tháp.
Nàng ta ý thức được rằng đây có lẽ là những điều đã từng xảy ra với những người này ở bí cảnh Thiên Phủ. Hoặc nói một cách chuẩn xác hơn, những biểu hiện mà những người này thể hiện ở bí cảnh Thiên Phủ, đều được bí cảnh Thiên Phủ ghi chép lại, rồi trong khoảng thời gian sau đó, những thứ này không ngừng diễn hóa, không ngừng va chạm.
Nàng ta đã theo dõi trận chiến trước tháp Thông Thiên không dưới một trăm lần... cho nên nàng ta lấy một trăm lần làm phép tính, số lần Trọng Huyền Thắng trốn thoát thành công là sáu mươi chín lần, số lần Trọng Huyền Thắng và Vương Di Ngô cùng tử trận là bốn lần, còn lại hai mươi bảy lần, đều là Vương Di Ngô quét sạch đối thủ, cầm lấy sáu chiếc chìa khóa, một mình đi về phía tháp Thông Thiên. Hết chương 3743.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad